Căn phòng tối om chỉ còn ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình chiếc máy chiếu hologram cũ kỹ. Những đường vân ánh sáng xoắn lại, tạo thành hình ảnh mơ hồ của một tấm bản đồ ba chiều, hiện lên rồi biến mất trong chớp mắt.
Mai đứng im, tay vẫn run rẩy vì lần chạm vào chiếc máy lạ. Duy thì bước sát lại gần, mắt dán chặt vào những ký hiệu rải rác trên không gian ảo. Minh hít sâu, cố giữ bình tĩnh, còn Linh thì khẽ thốt:
– Đây… chính là manh mối mà chúng ta cần?
Những ký hiệu giống như chữ viết cổ, nhưng lại mang phong cách của ngôn ngữ mã hóa hiện đại. Chúng nổi lên trong không trung, trôi chậm rãi rồi biến mất như những đốm sáng đom đóm.
Nhà khoa học lập dị mà cả nhóm đang truy đuổi để tìm lời giải đáp về cỗ máy thời gian hẳn đã để lại tấm bản đồ này. Nhưng điều khó hiểu nhất chính là: nó dẫn đến đâu?
Duy đưa tay chạm nhẹ vào ánh sáng, ký hiệu bỗng rung lên, phát ra âm thanh như tiếng nhạc cụ cổ xưa. Tiếng vang vọng trong căn phòng khiến ai cũng nổi da gà. Một lát sau, hình ảnh toàn bộ bản đồ mở rộng, lộ ra cấu trúc giống như… một chiếc chìa khóa bị gãy làm nhiều mảnh.
– Một mảnh ghép… – Duy khẽ thì thầm. – Hay nói đúng hơn, đây là bản thiết kế của chiếc chìa khóa để kích hoạt cỗ máy thời gian.
Mai nghiêng đầu, giọng lo lắng:
– Nghĩa là cỗ máy chưa hoàn chỉnh?
– Chính xác. – Minh lên tiếng, giọng trầm. – Cỗ máy mà chúng ta thấy từ đầu, nó chỉ là bản thử nghiệm. Muốn điều khiển dòng thời gian một cách ổn định, cần một chiếc chìa khóa hoàn chỉnh. Và đây… mới chỉ là một phần của nó.
Hologram rung lên, rồi chiếu ra hình ảnh một công trình cổ kính, giống như một thư viện dưới lòng đất. Bên dưới, dòng chữ hiện ra bằng ngôn ngữ khó hiểu nhưng Linh – vốn giỏi giải mã ngôn ngữ cổ – đã nhanh chóng nhận ra vài ký tự quen thuộc.
– Đây là tọa độ. – Linh cất giọng, mắt sáng lên. – Một thư viện ngầm, nằm dưới lòng thành phố Venice. Nếu đúng như bản đồ chỉ ra, thì ở đó cất giữ mảnh ghép tiếp theo.
Không khí trong phòng bỗng căng thẳng. Venice – thành phố nổi tiếng của Ý, lại nằm ở một dòng thời gian cách xa hiện tại mà họ vừa đặt chân đến. Hành trình tiếp theo không chỉ là một chuyến đi, mà còn là cuộc chạy đua với những thế lực cũng đang truy tìm chiếc chìa khóa.
Đêm hôm đó, cả nhóm quyết định nghỉ lại trong căn phòng cũ của nhà khoa học. Bên ngoài, gió gào rít qua những ô cửa sổ vỡ nát, mang theo hơi lạnh buốt của màn đêm. Mỗi người ngồi một góc, nhưng tâm trí thì không ngừng xoay quanh bản đồ kỳ lạ kia.
Mai nhìn ánh sáng lấp lánh còn sót lại trên không trung rồi thì thầm:
– Nếu đúng là có nhiều mảnh ghép, liệu sẽ còn bao nhiêu hành trình nữa đang chờ chúng ta?
Duy siết chặt bàn tay, ánh mắt kiên định:
– Dù bao nhiêu, chúng ta cũng phải tìm đủ. Nếu không, chúng ta sẽ mãi bị mắc kẹt trong vòng xoáy thời gian này.
Minh gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt anh thoáng chút nghi ngại. Trong thâm tâm, anh biết rằng mỗi bước đi càng khiến họ lún sâu vào những nghịch lý nguy hiểm hơn.
Linh vẫn chăm chú vào quyển sổ ghi chép, vẽ lại ký hiệu và dịch ra từng mẩu ngôn ngữ. Cô ngẩng lên, giọng nhẹ nhưng đầy chắc chắn:
– Chúng ta phải khởi hành ngay khi có cơ hội. Mảnh ghép này không chỉ giúp mở cỗ máy, mà còn có thể giữ cho dòng thời gian không sụp đổ. Nếu rơi vào tay kẻ khác… hậu quả không thể tưởng tượng được.
Sáng hôm sau, họ kích hoạt lại cỗ máy. Ánh sáng xoáy tròn mở ra cánh cổng rực rỡ, cuốn cả nhóm đi. Tiếng gió rít bên tai, không gian méo mó, mọi thứ kéo dài như tấm vải bị xé. Cả bốn người cảm thấy dạ dày lộn nhào, choáng váng, rồi đột ngột rơi xuống nền đá lạnh.
Tiếng nước vỗ bập bềnh vang vọng quanh tai. Khi mở mắt, họ thấy mình đang nằm trên một chiếc cầu đá hẹp, hai bên là kênh rạch đặc trưng của Venice. Nhưng đây không phải Venice của thế kỷ 21 quen thuộc.
Những tòa nhà xưa cũ, mái ngói đỏ, những chiếc thuyền gondola lướt nhẹ trên mặt nước. Không khí mang mùi muối biển và hương gỗ mục. Dường như họ đã rơi vào Venice của thời Phục Hưng.
– Ôi trời… – Linh thì thầm, mắt mở to. – Chúng ta… đã thật sự quay về hàng trăm năm trước.
Minh lập tức kéo cả nhóm tránh vào một con hẻm nhỏ, tránh ánh mắt tò mò của người dân. Duy nhìn quanh, tay đặt lên chuôi dao giấu trong áo khoác – thói quen phòng vệ anh đã hình thành từ những chuyến đi trước.
– Thư viện ngầm… phải nằm đâu đó dưới thành phố này. – Duy nói. – Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nơi này không chỉ có lịch sử, mà còn có những thế lực đang rình rập.
Họ lặng lẽ tiến vào khu chợ cổ, nơi người dân mua bán tấp nập. Tiếng rao hàng vang dội, mùi cá biển, mùi rượu vang hòa lẫn với tiếng đàn mandolin du dương từ một góc phố. Venice của thế kỷ 15 vừa rực rỡ, vừa nguy hiểm.
Mai choáng ngợp bởi vẻ đẹp nơi đây, nhưng sự lo lắng trong lòng không giảm. Mỗi lần du hành, họ đều phải đối mặt với những nguy cơ không lường trước. Còn lần này, kẻ thù nào sẽ chờ họ trong bóng tối?
Khi màn đêm buông xuống, họ tìm được lối vào bí mật của thư viện ngầm, nằm dưới một nhà thờ cổ. Cánh cửa gỗ nặng nề kêu kẽo kẹt khi Minh dùng lực đẩy ra. Bên trong, cầu thang đá dẫn xuống sâu hun hút, mùi ẩm mốc nồng nặc.
Ngọn đuốc được thắp sáng, ánh lửa lay động hắt bóng họ lên những bức tường khắc đầy biểu tượng kỳ lạ. Càng đi sâu, họ càng cảm thấy không khí nặng nề, như thể nơi đây đã chôn giấu thứ gì đó không thuộc về thời đại này.
Cuối cùng, họ bước vào một đại sảnh rộng lớn. Những giá sách khổng lồ phủ đầy bụi, những cuộn giấy da, những bản thảo cổ được cất giữ cẩn thận. Ở chính giữa sảnh, trên bệ đá, là một vật sáng rực – một mảnh ghép hình lục giác, tỏa ánh sáng xanh huyền bí.
– Chính nó… – Linh thì thầm, đôi mắt không rời khỏi vật thể. – Mảnh ghép thứ hai của chiếc chìa khóa thời gian.
Nhưng chưa kịp tiến lại gần, tiếng bước chân vọng lại. Từ bóng tối, những bóng người mặc áo choàng đen dần hiện ra. Chúng cầm vũ khí, ánh mắt lóe lên sự thù địch.
Một giọng khàn khàn vang vọng khắp sảnh:
– Các ngươi đã đi quá xa… Mảnh ghép này không thuộc về các ngươi. Nó thuộc về Chủ nhân của Thời gian!
Cả nhóm lập tức lùi lại, Duy rút dao, Minh giơ cao đuốc, Mai nắm chặt tay Linh. Những kẻ áo choàng đen từ từ bao vây, tạo thành vòng tròn. Ánh sáng của mảnh ghép phản chiếu trong mắt chúng, như ngọn lửa tham lam không bao giờ tắt.
Trận chiến giành mảnh ghép đã bắt đầu…