Ánh sáng trắng loá mắt tan dần, nhường chỗ cho bóng tối và tiếng côn trùng rả rích. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi hương ngai ngái của đồng lúa. Duy mở mắt, thấy mình đang nằm trên nền đất cứng. Bên cạnh, Mai, Hoàng, Linh và Nam cũng vừa lồm cồm ngồi dậy.
“Chúng ta… lại ở đâu nữa rồi?” – Mai thở hổn hển, đưa tay phủi bụi bám trên quần áo.
Duy ngẩng đầu nhìn quanh. Ánh trăng đỏ như máu treo lơ lửng giữa bầu trời, chiếu xuống cánh đồng mênh mông. Xa xa, bóng núi hiện mờ trong sương đêm. Và không xa lắm, một ngôi làng nhỏ với những mái nhà tranh thấp thoáng ánh lửa.
“Có vẻ… là Nhật Bản.” – Nam nói, giọng chắc nịch. “Xem kìa.”
Cả nhóm quay lại. Một đoàn kỵ binh mặc áo giáp samurai, tay cầm giáo và kiếm katana sáng loáng, đang đi tuần qua con đường đất gần đó. Họ hô vang khẩu hiệu, tiếng móng ngựa dồn dập át cả tiếng côn trùng.
Hoàng há hốc miệng, thì thầm: “Samurai… thật sự là samurai kìa! Trời ơi, mình đang ở Nhật thời phong kiến!”
“Không chỉ thế đâu.” – Nam cau mày, chỉ lên bầu trời. “Trăng máu. Theo truyền thuyết Nhật, đó là điềm báo chiến tranh.”
Tim mọi người cùng chùng xuống. Những lần dịch chuyển trước, họ đều phải trải qua một thử thách. Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Họ quyết định tiến về phía ngôi làng nhỏ để tìm hiểu tình hình. Con đường đất dẫn qua rặng tre rì rào trong gió. Khi bước vào làng, cảnh tượng hiện ra khiến ai nấy lặng người.
Những căn nhà tranh bị cháy dở, khói vẫn âm ỉ bốc lên. Dân làng mặt mũi thất thần, quần áo rách rưới, đang dọn dẹp đống đổ nát. Nhiều người bị thương nằm rên rỉ bên vệ đường.
Một bà lão run rẩy kéo tay Duy, cầu xin: “Xin các vị… hãy cứu chúng tôi. Quân của lãnh chúa Takeda đã cướp hết lúa gạo, bắt cả trai tráng đi lính…”
Mai quỳ xuống nắm tay bà, xót xa: “Chúng cháu… chỉ là lữ khách. Chúng cháu không biết phải làm thế nào…”
Trước khi bà lão kịp đáp, từ đầu làng vang lên tiếng vó ngựa. Một toán samurai khác xuất hiện, cười hô hố, tay lăm lăm vũ khí. Dân làng hoảng hốt bỏ chạy tán loạn.
“Chúng lại đến!” – một người hét lớn.
Tên samurai dẫn đầu, dáng người to lớn, áo giáp đỏ rực, cười man rợ: “Mau nộp hết những gì còn lại, bằng không… các ngươi sẽ chết!”
Nhóm bạn chưa kịp phản ứng thì một đứa trẻ vấp ngã ngay trước mặt họ. Tên samurai giơ kiếm chém xuống.
“Không!” – Linh hét lên, bản năng lại khiến ánh sáng xanh bùng nổ từ cổ tay cô. Lưỡi kiếm va chạm vào lớp năng lượng vô hình, tóe lửa.
Tên samurai khựng lại, đôi mắt trợn trừng. “Phù thủy!”
Cả nhóm lập tức bị bao vây. Những mũi giáo chỉa thẳng vào ngực họ. Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng hô sắc lạnh vang lên:
“Dừng tay!”
Tất cả quay lại. Một samurai trẻ tuổi bước ra, áo giáp màu đen, thanh katana sáng bạc đeo bên hông. Gương mặt anh ta cương nghị, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự nhân từ.
“Ta là Hayato, thuộc gia tộc Uesugi. Những người này không phải kẻ thù. Hãy lui ra.”
Bọn lính lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng nghe theo. Hayato quay sang nhóm bạn, gật đầu: “Các vị… hãy theo ta. Nơi này không an toàn.”
Họ được dẫn đến một ngôi đền nhỏ nằm bên sườn núi, giữa rừng tre. Bên trong, ánh nến lung linh chiếu sáng bức tượng thần Hachiman – vị thần chiến tranh.
Hayato rót trà, rồi ngồi đối diện nhóm bạn. “Ta biết các ngươi không thuộc vùng này. Trang phục, cách nói… mọi thứ đều khác lạ. Nhưng sức mạnh vừa rồi của cô gái là thật. Nó chính là dấu hiệu mà tộc ta đã chờ đợi.”
“Dấu hiệu gì cơ?” – Duy hỏi.
Hayato nghiêm giọng: “Theo truyền thuyết, khi trăng máu xuất hiện, đất nước sẽ rơi vào hỗn loạn. Chỉ những người mang ‘ánh sáng từ tương lai’ mới có thể tìm thấy Thanh kiếm Thần Yamato – vũ khí duy nhất đủ sức chấm dứt chiến tranh.”
“Thanh kiếm Yamato…” – Nam khẽ nhắc lại, đôi mắt sáng rực.
Hayato nhìn thẳng vào họ: “Ta tin các ngươi chính là những người đó. Nhưng hãy cẩn trọng. Lãnh chúa Takeda cũng đang săn tìm thanh kiếm. Nếu hắn chiếm được, máu sẽ nhuộm đỏ khắp Nhật Bản.”
Không khí trong đền lặng như tờ. Nhóm bạn hiểu rằng, đây chính là nhiệm vụ của họ trong chuyến dịch chuyển này.
Đêm hôm đó, Hayato dẫn cả nhóm vào rừng sâu. Con đường mòn quanh co, ánh trăng đỏ chiếu xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng kỳ dị.
“Thanh kiếm được cất giấu trong ngôi đền cổ dưới chân núi Fuji.” – Hayato nói. “Nhưng để đến được đó, chúng ta phải vượt qua rừng bóng tối – nơi đầy cạm bẫy và yêu quái.”
“Yêu quái thật hả?” – Hoàng nuốt nước bọt.
“Ở thời đại này, mọi truyền thuyết đều có thể thành sự thật.” – Nam đáp khẽ.
Quả thật, chỉ một lát sau, từ bóng đêm vang lên tiếng gầm gừ. Những sinh vật kỳ dị lao ra: quái thú nửa người nửa sói, đôi mắt đỏ rực, móng vuốt sắc nhọn.
“Lũ Oni!” – Hayato rút katana, ánh thép lóe lên dưới trăng. “Chuẩn bị!”
Trận chiến bùng nổ. Hayato di chuyển uyển chuyển như một vũ điệu chết chóc, lưỡi kiếm của anh chém ngọt từng con quái. Duy vung gậy gỗ chống trả, Hoàng thì hoảng loạn nhưng vẫn dùng máy ảnh lia chớp sáng khiến lũ Oni lùi lại. Mai lo chăm sóc Linh, còn Linh tập trung toàn lực tạo lá chắn năng lượng bảo vệ cả nhóm.
Khi trận chiến gần như vượt quá sức chịu đựng, Nam bất ngờ lao lên. Anh nhặt một cành tre, vận dụng kiến thức vật lý, chém vào một gốc cây đúng góc độ, khiến cả thân cây đổ xuống, đè bẹp đàn Oni.
“Lý thuyết đòn bẩy.” – Nam thở hổn hển, mỉm cười nhẹ nhõm.
Cuối cùng, rừng bóng tối im lặng trở lại. Cả nhóm kiệt sức nhưng vẫn cố bước tiếp.
Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló dạng, họ đến trước một ngôi đền cổ. Cổng Torii đỏ sẫm, rêu phong phủ kín, bậc đá dẫn lên điện thờ loang lổ dấu thời gian.
Trong chính điện, trên bệ thờ phủ đầy bụi, một thanh kiếm nằm im lìm. Lưỡi kiếm dài, ánh thép xanh lam, chuôi khắc hoa văn rồng bay phượng múa. Nó tỏa ra thứ hào quang huyền bí, khiến ai cũng nín thở.
“Thanh kiếm Yamato…” – Hayato khẽ thì thầm, đôi mắt ngập tràn kính ngưỡng.
Duy tiến lên, bàn tay run rẩy đặt lên chuôi kiếm. Một luồng điện chạy dọc cơ thể cậu. Hình ảnh quá khứ và tương lai chớp nhoáng hiện lên trong tâm trí: chiến tranh, máu lửa, rồi hòa bình.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng cười vang rền vang lên ngoài đền. Một toán lính mặc giáp đỏ tràn vào, dẫn đầu là một võ tướng khổng lồ, mắt sáng quắc, áo choàng đỏ thẫm.
“Các ngươi tưởng giấu được báu vật khỏi ta sao?” – hắn gầm lên. “Ta là Shingen, tướng lĩnh của lãnh chúa Takeda. Thanh kiếm Yamato sẽ thuộc về ta!”
Không khí đông cứng lại. Một trận chiến mới sắp bùng nổ, ngay giữa ngôi đền thiêng.
Duy nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt quyết liệt. Đây chính là thử thách họ buộc phải vượt qua – không chỉ để sống sót, mà còn để gìn giữ tương lai của một thời đại.