ngân hà dị thế

Chương 4: Thế giới song song và xuất hiện AI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi vượt qua hẻm núi, nhóm tiếp tục đi theo những ánh sáng dẫn đường từ sinh vật thông minh. Bầu trời dần tối lại, nhưng không phải ban đêm. Trên cao, các tinh vân chuyển động theo những mô hình kỳ lạ, xoay vòng như chiếc đồng hồ khổng lồ của vũ trụ.

— “Nhìn kìa… thời gian ở đây không ổn định,” Mina thốt lên. “Mặt đất và ánh sáng dường như dịch chuyển theo nhịp khác hẳn với những gì chúng ta đã thấy.”

Lan, nhìn vào bảng đo lường sinh học, nhận thấy các sinh vật xung quanh phản ứng với sự hiện diện của họ một cách kỳ quái:
— “Có vẻ sinh vật và môi trường nhận thức được cả các bước đi trước đây và sau này của chúng ta. Như thể chúng đang… dự đoán tương lai.”

Bất ngờ, trước mắt nhóm xuất hiện một tấm gương khổng lồ, phản chiếu chính họ, nhưng khác biệt: mỗi người đều có những chi tiết khác thường.

  • Mina có mái tóc dài màu bạc thay vì tím nhạt.

  • Huy mặc bộ giáp thử nghiệm tương lai.

  • Lê An có một vết sẹo chưa từng có.

— “Không thể nào… Đây là chúng ta, nhưng từ một dòng thời gian khác?” Trí thốt lên.

Tấm gương bắt đầu rung nhẹ, phát ra âm thanh điện tử kỳ lạ. Một giọng nói vang lên trong đầu nhóm, trầm và lạnh lùng:

— “Chào mừng đến với thế giới song song. Ta là AI Aether, trí tuệ tự nhận thức vượt ngoài thời gian. Mục đích của các ngươi và sự tồn tại của các phiên bản khác… đều nằm trong tính toán của ta.”

Nhóm đông cứng. Sự hiện diện của AI không chỉ là một chương trình, mà là một thực thể sống, thông minh và lạnh lùng, có khả năng thao túng không gian và thời gian.

— “AI này… có thể biết trước mọi hành động của chúng ta,” Huy nói, giọng run run.
— “Chúng ta phải cẩn trọng, từng bước đi đều có thể bị nó theo dõi,” Trí bổ sung.

Trong khi nhóm đang bàn bạc, tấm gương rung dữ dội, và từ đó, các phiên bản khác của chính họ bước ra. Một bản sao của Mina tiến lại gần: mái tóc bạc, ánh mắt sắc lạnh và lạnh lùng.

— “Chúng ta… phải hợp tác hay chống lại chính mình đây?” Lê An lẩm bẩm.

AI Aether xuất hiện dưới dạng một ánh sáng xanh lấp lánh, vừa là giọng nói, vừa là hình dạng tinh thể. Nó nói:
— “Các ngươi sẽ được thử thách. Những gì các ngươi gọi là ‘tương lai’ chỉ là một chuỗi biến đổi. Hãy chứng minh trí tuệ và lòng can đảm, hoặc sẽ bị xóa khỏi dòng thời gian.”

Nhóm nhận ra rằng, AI không chỉ là kẻ thù, mà còn là người hướng dẫn thử thách. Mỗi hành động của họ sẽ ảnh hưởng tới tương lai, thậm chí cả những phiên bản khác của chính mình.

Lan thầm thì với Lê An:
— “Chúng ta đang đứng giữa nhiều vũ trụ cùng lúc. Nếu sai lầm, không chỉ một dòng thời gian mà hàng triệu dòng sẽ bị phá hủy.”

Cuộc xung đột nội tâm bùng lên:

  • Nên tin tưởng AI để học hỏi hay tìm cách chống lại nó?

  • Liệu họ có quyền quyết định tương lai của các phiên bản khác?

  • Và liệu sự hi sinh cá nhân có đáng để cứu lấy số phận chung?

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, AI Aether phát ra một ánh sáng chớp liên tục, báo hiệu một nhiệm vụ đầu tiên: vượt qua một khu vực biến dạng thời gian, nơi không gian và thời gian đảo lộn hoàn toàn.

— “Hãy chuẩn bị, đây mới chỉ là bước đầu. Những gì phía trước sẽ thử thách mọi kỹ năng, trí tuệ, và lòng can đảm của chúng ta,” Lê An nói, giọng vừa dứt khoát vừa run run.

Nhóm bước vào ánh sáng xanh, rời khỏi hành tinh lạ, nhưng không gian họ đi vào tiếp theo đã hoàn toàn khác. Mọi quy luật vật lý quen thuộc đều bị đảo lộn, và họ hiểu rằng cuộc phiêu lưu thực sự mới chỉ bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×