Sáng hôm nay, Lâm Tĩnh Vy thức dậy với cảm giác bồn chồn khó tả. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên bức tranh Hạ Thần tặng, nhưng trong lòng cô vẫn không thể bình yên. Những thử thách từ gia đình chưa kịp lắng xuống thì một bóng dáng khác từ quá khứ bất ngờ xuất hiện.
Cô hít một hơi thật sâu, nhủ lòng: “Mình đã từng sợ hãi… nhưng giờ… mình đủ dũng cảm để đối mặt.”
Một buổi sáng đầy căng thẳng
Khi đến phòng khám, Hạ Thần đã đứng sẵn ở góc cửa, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy lo lắng.
“Cô Vy… hôm nay cô có vẻ lo lắng,” anh nói, giọng dịu dàng nhưng đầy quan tâm.
Cô mỉm cười gượng, hạ giọng: “Ừ… hôm nay… có chuyện không dễ dàng.”
Hạ Thần nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: “Đừng lo, dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở bên cô. Chúng ta cùng nhau đối mặt mọi thử thách.”
Những lời nói ấy khiến trái tim Tĩnh Vy rung lên từng nhịp. Cô biết rằng, dù sóng gió từ gia đình hay từ quá khứ, cô không còn cô đơn.
Sự xuất hiện của người thứ ba
Chiều hôm đó, khi hai người đang dạo quanh công viên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Một người đàn ông trẻ, với ánh mắt sắc bén, tiến đến gần họ.
“Ồ, Hạ Thần… và cô Vy. Không ngờ lại gặp nhau ở đây.” Giọng nói lạnh lùng, nhưng đầy ẩn ý, khiến không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng.
Tĩnh Vy ngạc nhiên, tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng người đàn ông này chính là… một bóng dáng từ quá khứ của Hạ Thần, người từng có mối quan hệ công việc và tình cảm phức tạp với anh.
Hạ Thần đứng nghiêm, ánh mắt kiên định nhưng sâu lắng: “Chúng ta gặp nhau ở đây vì công việc thôi. Cô Vy, đừng lo. Tôi sẽ không để bất cứ ai ảnh hưởng đến chúng ta.”
Tĩnh Vy cúi đầu, tim vừa lo lắng vừa bất an. Nhưng cô biết rằng, cô không còn sợ hãi. Với Hạ Thần bên cạnh, cô cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Hiểu lầm và sóng gió
Người đàn ông ấy bước đến gần, ánh mắt vẫn đầy ý tứ: “Thật không ngờ anh lại… gần gũi với cô này đến vậy. Liệu anh có quên quá khứ quá nhanh không?”
Hạ Thần nhẹ nhàng bước tới, giọng trầm: “Quá khứ là quá khứ. Hiện tại tôi chọn Vy. Không ai có thể thay đổi điều đó.”
Tĩnh Vy khẽ nắm tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa: “Anh… em tin anh… và sẽ bước cùng anh.”
Cuộc gặp gỡ đó khiến Tĩnh Vy nhận ra rằng, tình cảm của cô và Hạ Thần không chỉ bị thử thách bởi gia đình, mà còn bởi những bóng dáng từ quá khứ. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, càng trải qua sóng gió, tình cảm sẽ càng bền chặt.
Khoảnh khắc thân mật giữa bão tố
Sau cuộc gặp căng thẳng, Hạ Thần dẫn Tĩnh Vy đến một quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt bàn tạo nên không gian ấm áp.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Cô Vy… dù quá khứ có xuất hiện thế nào, tôi muốn cô biết rằng tôi sẽ luôn ở bên cô. Không ai có thể chia cắt chúng ta.”
Cô nhìn anh, mắt ươn ướt, tim đập mạnh: “Anh… em cũng vậy… em sẽ không rời xa anh.”
Họ ngồi bên nhau, im lặng nhưng đầy cảm xúc. Những cử chỉ thân mật, những cái nắm tay nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng… tất cả tạo nên một không gian lãng mạn xen lẫn căng thẳng, khiến trái tim Tĩnh Vy vừa hồi hộp vừa ấm áp.
Cao trào tình cảm
Khi ra ngoài, trời đã tối, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt hồ, tạo nên khung cảnh lung linh huyền ảo. Hạ Thần kéo Tĩnh Vy vào gần mình, giọng trầm ấm:
“Cô Vy… tôi muốn bảo vệ cô, dù bão tố có đến, tôi cũng sẽ không rời xa cô.”
Cô cúi mặt, tim rung lên mãnh liệt: “Anh… em cũng muốn bước cùng anh, không sợ gì cả.”
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thử thách từ người ngoài, mọi hiểu lầm từ quá khứ, đều trở thành những nhịp điệu nhẹ nhàng, đan xen, tạo nên một mạch cảm xúc đầy lãng mạn và bền chặt.