ngày đầu của nhau

Chương 1: Gặp nhau trong cơn mưa đạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa vào lúc không ai mong đợi. Những hạt nước lạnh buốt quất vào mặt đất khô cằn như thể thiên nhiên cũng đang nổi giận, hòa cùng tiếng gió rít qua những tán cây khẳng khiu. Cơn mưa không báo trước, đột ngột trút xuống, mang theo hơi lạnh ẩm ướt và một sự u ám khó tả. Lâm Nhã siết chặt cổ áo blouse trắng đã sờn cũ, từng sợi vải mỏng manh cũng không đủ sức chống chọi với cái lạnh thấm vào da thịt. Bàn tay cô nắm chặt chiếc túi thuốc cứu thương nhỏ, bên trong là những dụng cụ y tế cơ bản, vật bất ly thân của một bác sĩ ở chiến trường này. Bước chân cô nặng nề trên con đường mòn lầy lội, dẫn tới chốt y tế dã chiến, nơi cô đã dành trọn một tuần qua để cố gắng hòa nhập. Một tuần trôi qua nhanh chóng, nhưng cũng đủ dài để cô quen thuộc với những âm thanh đặc trưng của nơi đây: tiếng pháo vọng xa từ tiền tuyến, tiếng còi xe cấp cứu xé tan màn đêm, và sự khẩn trương, vội vã trong từng ca cấp cứu, đôi khi là giữa lúc nửa đêm tĩnh mịch. Cô đã học cách ngủ dưới tiếng súng nổ, học cách ăn vội vàng trong những giờ nghỉ ngắn ngủi, và học cách kìm nén cảm xúc trước những cảnh tượng đau lòng. Nhưng có một thứ cô vẫn không thể quen – đó là cảm giác mình đang dần trở nên vô hình. Không ai ở đây có thời gian cho một bác sĩ mới, trẻ, và… nữ. Họ chào hỏi xã giao, đôi khi còn nở nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt họ không bao giờ dừng lại lâu trên gương mặt cô. Họ lướt qua cô như một bóng ma, như thể sự hiện diện của cô không hề quan trọng. Ở một nơi mà sinh tử được định đoạt chỉ trong một tiếng nổ, người ta cần những người đáng tin cậy, những đôi tay chai sạn, vững vàng, đã trải qua vô vàn trận chiến, chứ không phải một kẻ còn run tay khi khâu vết thương, một cô gái trẻ với vẻ ngoài thư sinh và đôi mắt còn vương sự bỡ ngỡ. Cô biết, trong suy nghĩ của họ, cô là một gánh nặng hơn là một sự giúp đỡ. Cô không trách họ. Cô hiểu. Trong chiến tranh, niềm tin là thứ tài sản quý giá nhất, và nó cần thời gian để xây dựng, cần những thử thách để chứng minh. Mà cô, cô chưa có gì. Lâm Nhã đã nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý. Cô đã tự nhủ rằng mình sẽ kiên cường, sẽ chứng minh bản thân. Cô đã mơ về những đóng góp ý nghĩa, về việc trở thành một phần không thể thiếu của đội ngũ y tế tiền tuyến. Cho đến chiều nay. Cái cảm giác bị gạt ra bên lề, bị đánh giá thấp, bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết dưới cái lạnh của cơn mưa. Cô đã đến trạm vệ tinh để lấy thêm một số vật tư y tế hiếm hoi, hy vọng có thể tìm thấy chút gì đó để làm. Nhưng rồi, cũng chỉ là những ánh mắt xa lánh, những lời nói khách sáo và sự vắng mặt của những công việc quan trọng. Cô đang bước đi trong suy nghĩ miên man, bàn chân cứ thế dẫm lên những vũng bùn lạnh ngắt, chợt một tiếng nổ đột ngột vang lên, xé toang không gian tĩnh mịch. Không xa. Tiếng nổ khô khốc, dữ dội, không phải tiếng pháo mừng hay pháo hiệu quen thuộc báo hiệu một đợt tấn công lớn. Đây là đạn thật. Gần. Rất gần. Lâm Nhã giật mình quay phắt đầu, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra, chưa kịp định hình tình thế, thì đằng sau vang lên một giọng quát gọn và lạnh như băng: – Nằm xuống! Một lực mạnh đến bất ngờ đẩy cô ngã dúi dụi xuống đất. Bùn lạnh ngắt, tanh nồng lấm đầy mặt, đầy tay. Tiếng súng nổ rát bên tai, không ngừng nghỉ, như những tiếng roi quất vào không khí. Cô không kịp la lên, không kịp hỏi "Cái gì?", "Ai đấy?". Chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập, nóng hổi của người phía sau mình, và một mùi máu tươi lẫn với mùi mưa tanh nồng, ngai ngái xộc thẳng vào mũi. Mắt cô mở to, bàng hoàng. Ngay sát bên cạnh, một người đàn ông mặc quân phục tác chiến rằn ri, thân hình áp sát mặt đất, khẩu súng trường đen sì lạnh lẽo trong tay, ánh mắt lạnh như băng. Ánh mắt đó, một cái nhìn đủ khiến cô quên mất cả việc phải thở, quên mất cả nỗi sợ hãi đang bủa vây. Nó không phải ánh mắt của sự sợ hãi, mà là sự tập trung cao độ, một sự quyết liệt đến đáng sợ. – Cô điên à? Ra đây làm gì? Giọng anh ta thô ráp, vang lên giữa tiếng súng như một mệnh lệnh. Anh ta không đợi câu trả lời. Ngay lập tức, anh ta bật dậy trong tư thế nửa cúi người, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô theo. Cả hai lao vội về phía hẻm núi gần đó, nơi có thể tìm được chút ẩn nấp. Đạn lạc bay vèo vèo bên tai, tiếng rít gió kinh hoàng. Bùn và máu từ đâu đó văng lên áo blouse trắng của cô, tạo thành những vết tích đỏ sẫm, loang lổ như những dấu ấn đầu tiên trong một trận chiến mà cô chưa từng được huấn luyện để đối mặt. Họ lăn xuống một đoạn đất dốc, cây cỏ rậm rạp và đá lởm chởm. Lâm Nhã gào lên một tiếng kinh hoàng khi cánh tay bị một tảng đá sắc cứa vào, rách toạc một vết dài. Nhưng ngay sau đó, bàn tay trần của người đàn ông kia đã bịt chặt miệng cô, ngăn không cho bất kỳ tiếng động nào thoát ra. – Im. Kẻ địch còn quanh đây. Hơi thở của anh áp sát bên tai cô, nóng ấm, mang theo mùi khói súng và mồ hôi. Giọng anh trầm, nhỏ, nhưng dứt khoát, không chút do dự. Lâm Nhã gật đầu lia lịa, nước mắt hòa lẫn với bùn đất và nước mưa chảy dài trên má. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy sợ hãi đến mức mọi lý trí đều rút khỏi cơ thể, mọi suy nghĩ đều tan biến. Lúc này, chỉ còn bản năng sinh tồn. Cô hoàn toàn phó mặc bản thân cho người đàn ông lạ mặt. Một lúc sau, khi tiếng súng lắng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi nặng hạt và tiếng gió rít qua khe đá, anh mới buông cô ra. Nhưng ánh mắt anh vẫn dò xét từng tán cây, từng cử động nhỏ nhất xung quanh. Đôi mắt sắc lạnh quét qua mọi ngóc ngách, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của mối đe dọa. Sự cảnh giác của anh khiến cô rùng mình. – Tôi là đội trưởng Dương Phong, đặc nhiệm phản ứng nhanh. Cô là người của trạm y tế? Anh nói, giọng vẫn còn sự căng thẳng nhưng đã bớt lạnh lùng hơn. Anh không hỏi cô có sao không, không có một lời an ủi nào. Chỉ là một câu hỏi trực tiếp, ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề. Cô gật đầu, đôi môi run lên vì lạnh và vì sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tư thế, dù cơ thể đang run bần bật. – Bác sĩ Lâm Nhã. Tôi đang trên đường trở về từ trạm vệ tinh. Tôi không biết... họ sẽ tấn công hôm nay... Giọng cô run rẩy, từng chữ thoát ra khó khăn. Sự ngây thơ trong lời nói của cô có lẽ khiến anh hơi nhíu mày, nhưng anh không bình luận gì. – Bọn chúng luôn chọn lúc thời tiết tệ nhất để đánh úp. Dương Phong trả lời cụt lủn, ánh mắt anh liếc qua cổ tay cô. Vết thương nhỏ do đá sắc cứa vào vẫn đang rỉ máu, thấm vào ống tay áo blouse. Anh không nói thêm một lời an ủi nào, cũng không hỏi cô có đau không. Động tác nhanh gọn, anh rút một miếng băng gạc sạch trong túi quần, quấn quanh vết thương của cô. Thao tác dứt khoát, chuẩn xác, và lạnh lùng đến lạ. – Tạm ổn. Cô vẫn đi nổi chứ? – Vẫn. Lâm Nhã trả lời ngay lập tức, mặc dù cô cảm thấy cơ thể mình như nhũn ra. Cô không muốn mình trở thành gánh nặng. Cô không muốn anh nhìn cô bằng ánh mắt thiếu tin tưởng như những người khác. Dương Phong không hỏi thêm gì, chỉ đưa mắt ra hiệu. Cô hiểu. Cô bám theo anh, bước đi cẩn trọng trên nền đất trơn trượt. Chân cô trượt bùn không ít lần, nhưng cô vẫn cố giữ khoảng cách không quá xa với anh, cũng không quá gần để gây cản trở. Dưới cơn mưa mù mịt, lất phất, cô nhận ra vóc dáng của người đàn ông trước mặt mình không hề cao lớn kiểu áp đảo như cô vẫn nghĩ về những người lính đặc nhiệm. Anh có vẻ ngoài khá gọn gàng, nhưng đôi vai anh rộng, bờ lưng thẳng tắp như một bức tường thép vững chãi. Anh tiến lên phía trước một cách chắc chắn, không chút do dự, như thể mọi bước chân anh đi đều đã được tính toán kỹ lưỡng. Và lần đầu tiên, giữa bom đạn, giữa cơn mưa lạnh buốt và sự hỗn loạn của chiến tranh, cô không thấy cô đơn. Cảm giác sợ hãi vẫn còn đó, nhưng nó được thay thế bằng một cảm giác lạ lẫm, một sự an toàn chưa từng có. Anh là một người lính thực thụ, một bức tường che chắn. Khi họ về đến chốt phòng ngự tạm, trời đã nhá nhem tối. Màn đêm buông xuống nhanh chóng, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Cơn mưa vẫn không ngừng, chỉ nhỏ hạt hơn một chút. Một vài chiến sĩ đang đứng gác, trang bị đầy đủ, nhận ra anh. Ngay lập tức, họ đứng nghiêm chào, ánh mắt chứa đựng sự kính trọng không giấu giếm. Không phải là một sự chào hỏi xã giao, mà là sự kính phục thực sự, sâu sắc. Ánh mắt họ dõi theo từng bước chân của Dương Phong, như thể anh là một vị thần hộ mệnh. Lâm Nhã nhìn thấy điều đó, và lần đầu tiên, cô hiểu – người đàn ông đó là ai. Anh không chỉ là một người lính đơn thuần, một chiến sĩ như bao chiến sĩ khác ở đây. Anh là một thủ lĩnh, một người đã đứng vững giữa lằn ranh sinh tử, một người mang lại niềm tin và sự an toàn cho đồng đội. Anh là người đầu tiên giơ tay che chắn cho cô giữa cơn mưa đạn, là người đã kéo cô thoát khỏi nguy hiểm, là người đã giúp cô vượt qua khoảnh khắc kinh hoàng nhất trong cuộc đời. Sự lạnh lùng ban đầu của Dương Phong giờ đây trong mắt cô lại trở thành sự điềm tĩnh cần thiết của một người lính kinh nghiệm. Sự kiệm lời của anh trở thành sự tập trung cao độ, không lãng phí một giây phút nào cho những điều vô nghĩa. Anh không nói nhiều, nhưng hành động của anh nói lên tất cả. Sau đêm đó, cuộc sống của Lâm Nhã tại chốt y tế dã chiến có vẻ không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng cô, một điều gì đó đã hoàn toàn khác. Cô vẫn là bác sĩ mới, vẫn là cô gái trẻ với đôi tay chưa thực sự chai sạn, nhưng giờ đây, cô mang theo một sự kiên cường khác. Cái cảm giác vô hình không còn đè nặng lên cô nữa. Thay vào đó là một ý chí mạnh mẽ hơn để chứng minh giá trị của mình. Những ngày sau đó, cô làm việc không ngừng nghỉ. Cô không ngại bẩn, không ngại mệt, không ngại những ca phẫu thuật cấp cứu kéo dài đến tận sáng. Cô học cách thích nghi với điều kiện thiếu thốn, với áp lực cao độ. Cô chăm sóc những vết thương do đạn bắn, những vết bỏng do hỏa lực, và cả những chấn thương tâm lý của những người lính trẻ. Dù đôi khi vẫn còn run tay, nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Mỗi vết khâu, mỗi mũi tiêm, mỗi lời động viên đều được cô thực hiện bằng tất cả sự tận tâm. Dương Phong, sau đêm đó, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ở chốt y tế. Không phải để thăm hỏi cô, mà để kiểm tra tình hình thương vong, để nắm bắt thông tin. Anh vẫn lạnh lùng, vẫn kiệm lời, nhưng đôi khi, ánh mắt anh dừng lại trên cô lâu hơn một chút. Một ánh mắt không chứa đựng sự đánh giá, mà là một sự quan sát tĩnh lặng. Có lần, cô đang giúp một chiến sĩ thay băng, anh đi ngang qua, ánh mắt liếc nhìn vết thương trên tay cô, vết sẹo vẫn còn đỏ. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu nhỏ bé, nhưng đối với Lâm Nhã, nó quý giá hơn bất kỳ lời khen ngợi nào. Đó là sự công nhận. Cô bắt đầu hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống của những người lính. Cô thấy họ không chỉ là những cỗ máy chiến đấu, mà là những con người bằng xương bằng thịt, với nỗi sợ hãi, với tình đồng đội, và với sự hy sinh thầm lặng. Cô thấy sự kiên cường của họ, sự đoàn kết của họ, và cả sự mong manh của cuộc sống. Một đêm nọ, tiếng pháo nổ vang dội hơn bao giờ hết, báo hiệu một trận chiến lớn. Chốt y tế dã chiến chìm trong ánh đèn mờ ảo và tiếng hối hả của những người bị thương. Lâm Nhã làm việc không ngơi tay. Cô không còn là cô gái run rẩy dưới tiếng súng. Cô đã trở thành một phần của hệ thống, một bánh răng quan trọng trong cỗ máy cứu sinh. Giữa lúc hỗn loạn, một người lính trẻ được cáng vào, mất máu rất nhiều. Vết thương nghiêm trọng ở vùng bụng. Lâm Nhã lập tức nhận ra đây là một ca khó, cần phẫu thuật gấp. Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm bác sĩ có kinh nghiệm hơn, nhưng tất cả đều đang bận rộn với những ca cấp cứu khác. Không còn thời gian để chờ đợi. "Cần truyền máu khẩn cấp!" cô ra lệnh, giọng nói dứt khoát đến bất ngờ. "Chuẩn bị phòng mổ dã chiến!" Cô tự mình thực hiện ca phẫu thuật. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng đôi tay cô không hề run. Cô tập trung cao độ, từng động tác đều chuẩn xác, cẩn trọng. Tiếng súng bên ngoài vẫn không ngừng, nhưng cô như không nghe thấy gì nữa. Trong đầu cô chỉ có hình ảnh của vết thương, của những mạch máu cần được nối lại, của một sinh mạng đang nằm giữa lằn ranh sự sống và cái chết. Khi cô đang gần hoàn thành ca mổ, Dương Phong bất ngờ xuất hiện ở cửa lều y tế. Ánh mắt anh quét qua khung cảnh hỗn loạn, rồi dừng lại trên Lâm Nhã. Cô đang cúi người, toàn thân dính đầy máu, nhưng ánh mắt cô kiên định, không chút sợ hãi. Anh nhìn cô, và lần đầu tiên, ánh mắt anh không còn sự lạnh lùng hay chỉ là sự quan sát. Trong đó có sự ngạc nhiên, và cả một chút... tự hào. Anh không nói gì, chỉ đứng đó một lúc, rồi lặng lẽ quay đi. Nhưng sự hiện diện của anh, dù chỉ thoáng qua, đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô biết, mình không còn vô hình nữa. Ca phẫu thuật thành công. Người lính trẻ đã qua khỏi cơn nguy kịch. Khi cô bước ra khỏi phòng mổ dã chiến, đôi chân run rẩy vì mệt mỏi, một vài y tá và chiến sĩ đã đứng đợi. Họ không vỗ tay, không hò reo, nhưng ánh mắt họ nhìn cô đã khác. Có sự kính nể, có sự công nhận, và có cả sự biết ơn. "Bác sĩ Lâm Nhã, cô tuyệt vời lắm!" một y tá nói khẽ, giọng đầy ngưỡng mộ. Lâm Nhã chỉ khẽ mỉm cười. Cô biết, hành trình của mình vẫn còn dài, nhưng cô đã vượt qua được một thử thách lớn. Cô đã chứng minh được giá trị của mình, không phải bằng lời nói, mà bằng hành động. Sau đêm đó, Lâm Nhã không còn cảm thấy mình là người ngoài cuộc. Cô là một phần của đội ngũ, một thành viên được tin tưởng. Cô được giao những công việc quan trọng hơn, được hỏi ý kiến, và được đối xử như một đồng nghiệp thực thụ. Cô vẫn là Lâm Nhã, nhưng cô đã trưởng thành hơn rất nhiều. Một buổi chiều mưa khác, không dữ dội như lần đầu tiên, Lâm Nhã đi bộ trên con đường mòn quen thuộc, trở về chốt y tế. Cô không còn cảm thấy nặng nề hay cô đơn. Tiếng pháo vẫn vọng xa, nhưng giờ đây nó không còn mang theo nỗi sợ hãi đơn thuần, mà là âm thanh của cuộc sống, của sự chiến đấu, và của hy vọng. Cô bất chợt nhìn thấy Dương Phong ở phía xa, đang chỉ huy một đội tuần tra. Anh vẫn là người đàn ông lạnh lùng, kiệm lời ấy, nhưng trong mắt cô, anh không còn là một người xa lạ. Anh là người đã che chở cô, người đã tin tưởng cô một cách vô hình, và người đã giúp cô tìm thấy sức mạnh bên trong mình. Anh quay đầu lại, và ánh mắt hai người giao nhau. Dương Phong khẽ gật đầu, một cái gật đầu ngắn gọn, nhưng đầy ý nghĩa. Lâm Nhã đáp lại bằng một nụ cười, một nụ cười không còn gượng gạo, mà là một nụ cười tự tin, rạng rỡ. Trời vẫn đổ mưa, nhưng những hạt nước không còn lạnh buốt như lần đầu. Chúng như rửa trôi những vết bụi bẩn, những nỗi sợ hãi, và để lại một cảm giác thanh bình, vững chãi. Lâm Nhã biết, cô đã tìm thấy vị trí của mình ở nơi đây, giữa chiến trường khắc nghiệt này. Cô không còn là bác sĩ trẻ, run tay. Cô là bác sĩ Lâm Nhã, một chiến sĩ áo trắng, một người đã trưởng thành từ trong gian khó, và đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời mình.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.