ngày đầu của nhau

Chương 2: Đêm tĩnh lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng đèn dầu chập chờn, yếu ớt trong gian lều y tế tạm bợ, hắt những vệt sáng vàng vọt lên vách bạt cũ kỹ. Mùi thuốc sát trùng nồng gắt trộn lẫn với mùi ẩm ướt của bùn đất và hơi ẩm mốc từ những tấm vải bạt đã sờn. Lâm Nhã đang cẩn trọng khâu lại vết thương ở cánh tay mình, vết cứa do đá sắc đêm qua. Từng mũi kim xuyên qua lớp da rách toạc tạo ra những cơn đau rát buốt nhói, nhưng cô không rên rỉ, không một tiếng kêu than. Cô cắn chặt môi, mắt dán chặt vào từng đường kim mũi chỉ, cố gắng giữ cho bàn tay mình không run rẩy quá mức. Tay cô run thật, một phần vì đau đớn, một phần vì sự mệt mỏi cùng cực sau một ngày đầy biến cố, và phần lớn hơn là do dư âm của nỗi sợ hãi vẫn còn len lỏi trong từng thớ thịt. Nhưng ánh mắt cô vẫn tập trung cao độ, kiên quyết. Cô không muốn người khác thấy mình yếu đuối, không muốn họ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại hay coi thường. Và càng không muốn anh thấy. Dương Phong đứng ngoài cửa lều, tựa người vào cọc chống, thân hình rắn chắc ẩn mình trong bóng tối lờ mờ. Anh im lặng nhìn vào bên trong, ánh mắt sâu thẳm, không biểu lộ cảm xúc. Anh đã tắm sơ qua, mùi đất cát và khói súng đã vơi đi, thay bộ quân phục lấm máu bằng một chiếc áo thun sẫm màu và quần tác chiến khô ráo. Dù vậy, mồ hôi vẫn còn thấm nơi cổ áo, vương lại dấu vết của một ngày dài căng thẳng. Mắt anh tối như đêm không trăng, sâu và tĩnh lặng đến mức khiến người ta nghẹn thở, như thể chứa đựng cả một bầu trời đầy bão tố. Khi Lâm Nhã cẩn thận cất kim chỉ vào khay inox đã hoen gỉ, anh mới bước vào. Anh không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ đặt trước mặt cô một chai nước suối còn nguyên và một gói bánh quy khô đã ép dẹt. – Cảm ơn. – Cô nói nhỏ, giọng khản đặc, khô rốc sau một ngày dài không uống lấy một ngụm nước, không dám rời mắt khỏi vết thương để đi lấy. Anh không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, rồi quay người định bước đi, hòa mình vào màn đêm ngoài kia. Nhưng cô chợt gọi lại, một tiếng gọi khẽ nhưng dứt khoát: – Đợi đã. Dương Phong dừng bước. Lâm Nhã ngẩng đầu lên, ánh mắt cô giao với anh – một cái nhìn thẳng thắn, dẫu không giấu được sự mệt mỏi và kiệt sức đang hằn rõ trên gương mặt. – Tôi muốn cảm ơn anh… vì đã cứu tôi lúc nãy. Anh im lặng một thoáng, khoảng khắc ngắn ngủi nhưng đủ để Lâm Nhã cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp. Rồi anh đáp lại, giọng điệu gọn lỏn, không chút biểu cảm: – Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ. Một câu nói đúng chất quân nhân – dứt khoát, không dư thừa, không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào. Nó đúng là điều cô mong đợi từ một người lính như anh. Nhưng Lâm Nhã không hiểu vì sao, chính cái cách anh nhìn thẳng vào mắt cô khi nói điều đó, ánh mắt anh không hề né tránh hay dao động, lại khiến cô cảm thấy trong tim nhói lên một nhịp rất khẽ. Đó không phải là nỗi buồn hay sự thất vọng, mà là một cảm giác lạ lẫm, không tên, như một sợi tơ mong manh vừa được kéo căng. Cô nhìn anh bước đi, bóng lưng thẳng tắp, kiên định đến lạ lùng, hệt như lần anh kéo cô chạy qua làn đạn mà không một lần quay đầu lại. Dáng vẻ đó khắc sâu vào tâm trí cô. Đêm đó, Lâm Nhã không ngủ được. Mưa đã tạnh hẳn, nhưng gió đêm vẫn rít qua những tấm vải bạt cũ kỹ của lều, tạo thành những âm thanh vù vù như tiếng thở dài của đất, của cây rừng, của chính cuộc chiến tranh này. Trong một góc khu trại, ánh sáng mờ ảo của một chiếc đèn pin di động hắt lên dáng người Dương Phong. Anh đang đứng gác thay cho một chiến sĩ bị thương, khẩu súng chắc nịch trong tay, đôi mắt không chớp nhìn về hướng rừng rậm đen kịt, nơi hiểm nguy có thể ập đến bất cứ lúc nào. Anh không biết rằng phía sau, qua tấm vải lều hắt ánh sáng mờ của đèn dầu, Lâm Nhã vẫn thức, ngồi ôm gối, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng. Ánh mắt cô không hướng về đâu cả, chỉ mơ hồ lặng im như mặt hồ không gợn sóng, phản chiếu những suy nghĩ ngổn ngang. Cô đã từng nghĩ mình không thể rung động sau biến cố năm đó. Một biến cố đã khiến cô thu mình lại, xây những bức tường vô hình quanh trái tim mình, để rồi sau đó, cô sống một cuộc đời chỉ xoay quanh lý trí và công việc. Cô tự nhủ, cảm xúc chỉ là gánh nặng. Tình yêu là thứ xa xỉ không dành cho cô. Nhưng ánh mắt của anh – lần đầu tiên khi anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô giữa tiếng súng nổ, giữa sự hỗn loạn và cái chết cận kề – là thứ duy nhất cô còn nhớ rõ sau cơn hoảng loạn. Trong ánh mắt ấy, không có nỗi sợ hãi. Chỉ có sự bảo vệ. Rắn rỏi. Lặng im. Và chân thật đến tàn nhẫn. Dù anh chưa từng cười với cô. Dù tên anh cô chỉ biết vội vã trong lúc chạy trốn tử thần. Nhưng cả đêm ấy, trong tiềm thức cô, chỉ còn lại một gương mặt: Dương Phong. Người đã chắn trước mặt cô, không một lần quay đầu. Người đã nắm lấy tay cô, kéo cô thoát khỏi hiểm nguy. Buổi Sáng: Sự Gặp Gỡ Không Ngờ Sáng hôm sau, khi cô bước ra khỏi lều, trời đã hửng nắng nhẹ. Nắng ban mai yếu ớt xuyên qua tầng mây mỏng, rải những tia ấm áp xuống khu trại. Những vũng bùn đêm qua giờ đã khô loang lổ, tạo thành những mảng đất nứt nẻ. Lính trong doanh trại đi lại nhịp nhàng, tất cả đều bước đều, ánh mắt nghiêm nghị, tập trung vào công việc của mình. Không khí buổi sáng tuy vẫn còn hơi lạnh, nhưng đã bớt căng thẳng hơn đêm qua. Cô đưa mắt tìm anh, không hiểu vì sao. Một sự thôi thúc vô thức khiến cô muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy giữa những người lính xa lạ. Cho đến khi tiếng quát huấn luyện vang lên, khô khan và mạnh mẽ, xé tan sự yên tĩnh của buổi sáng: – Lại thấp tay! Lùi về ba bước, làm lại! Cô quay về phía sân tập. Anh đang huấn luyện một tổ đội nhỏ, khoảng năm, sáu chiến sĩ. Khẩu lệnh của anh vang, ngắn, mạnh mẽ, không có sự kiêu ngạo, không có chút cảm xúc cá nhân nào. Anh là một người lính chuyên nghiệp, chỉ tập trung vào nhiệm vụ. Anh di chuyển giữa các chiến sĩ, chỉnh sửa từng tư thế, từng động tác. Mỗi lần ánh mắt anh lướt qua cô, dù chỉ là một khắc, trái tim cô như muốn nhịp chệch đi, một cảm giác bồn chồn khó tả. Cô vờ cúi xuống chỉnh lại dây giày, cố gắng che giấu sự chú ý của mình. Và rồi, anh quay sang, nhìn cô thật sự – trong thoáng chốc. Mắt chạm mắt. Một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đối với Lâm Nhã, nó như kéo dài vô tận. Dương Phong khẽ gật đầu một cái. Rất khẽ. Không nụ cười, không lời chào. Nhưng lần này, ánh mắt ấy không còn lạnh như đêm qua. Nó dịu đi một chút, như ánh nắng ban mai rọi vào những góc khuất. Đủ để cô biết: anh nhớ cô là ai. Anh không coi cô là một người qua đường, một người lính bị anh cứu chỉ vì "nhiệm vụ". Anh biết cô là Lâm Nhã. Những ngày sau đó trôi qua nhanh chóng trong sự bận rộn. Lâm Nhã hoàn toàn đắm chìm vào công việc của một bác sĩ tiền tuyến. Cô học cách xử lý những vết thương phức tạp hơn, học cách thích nghi với sự thiếu thốn của trang thiết bị, và học cách giữ vững tinh thần giữa những cảnh tượng tàn khốc. Cô không còn là cô gái e dè, sợ sệt ngày nào. Cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Thỉnh thoảng, Dương Phong vẫn ghé qua chốt y tế, thường là để đưa những chiến sĩ bị thương hoặc để nắm bắt tình hình. Anh vẫn kiệm lời, vẫn lạnh lùng, nhưng sự hiện diện của anh luôn mang lại cho Lâm Nhã một cảm giác an tâm lạ kỳ. Anh không bao giờ nói những lời hoa mỹ hay động viên cô trực tiếp, nhưng đôi khi, một cái gật đầu nhỏ, một ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường, đủ để cô cảm thấy được công nhận, được khích lệ. Một lần, cô đang chật vật với một ca khâu vết thương sâu ở chân cho một chiến sĩ. Ánh sáng đèn dầu không đủ, và đôi tay cô bắt đầu mỏi nhừ. Đột nhiên, một chiếc đèn pin cực sáng được chiếu thẳng vào vết thương, giúp cô nhìn rõ hơn. Lâm Nhã ngẩng đầu lên, thấy Dương Phong đang đứng cạnh, một tay giữ chắc đèn pin, tay kia khoanh trước ngực. Anh không nói gì, chỉ tập trung chiếu sáng. Sự giúp đỡ thầm lặng ấy khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Khi cô hoàn thành, anh khẽ gật đầu rồi quay đi, không chờ một lời cảm ơn. Cô nhận ra rằng, sự lạnh lùng của anh không phải là vô tâm, mà là sự tập trung và điềm tĩnh của một người lính đã quá quen thuộc với cái chết. Anh không lãng phí lời nói, mà chỉ hành động. Và những hành động ấy, đối với Lâm Nhã, lại có sức mạnh hơn ngàn lời nói. Cuộc sống nơi chiến trường khắc nghiệt dần rút ngắn khoảng cách giữa họ. Không phải bằng những cuộc trò chuyện dài, những lời tâm sự, mà bằng những khoảnh khắc sẻ chia trong im lặng, bằng sự thấu hiểu qua ánh mắt. Lâm Nhã chứng kiến sự kiên cường của Dương Phong, cách anh đối mặt với nguy hiểm, cách anh bảo vệ đồng đội. Anh không phải là một người hùng hào nhoáng, mà là một người lính thực thụ, gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai. Có một đêm, một đợt pháo kích dữ dội bất ngờ ập đến. Khu trại rung chuyển. Lâm Nhã đang chăm sóc một bệnh nhân, giật mình co rúm lại. Tiếng nổ vang dội bên ngoài khiến cô nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng lần trước. Đột nhiên, một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, siết nhẹ. Cô quay đầu lại, thấy Dương Phong. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt kiên định. Sự hiện diện của anh đủ để trấn an cô, đủ để cô tiếp tục công việc của mình mà không còn sợ hãi. Sau đó, anh vẫn đứng ở cửa lều, như một bức tường vững chắc, che chắn cho những người bên trong. Anh không bước vào, nhưng sự hiện diện của anh là một lời cam kết thầm lặng về sự an toàn. Lâm Nhã bắt đầu nhìn thấy những khía cạnh khác của Dương Phong. Có lần, cô thấy anh ngồi một mình, lau chùi khẩu súng của mình. Ánh mắt anh xa xăm, chứa đựng một nỗi buồn khó tả. Cô biết, anh cũng là con người, cũng có những gánh nặng riêng, những mất mát riêng. Và cô cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Một buổi chiều, Lâm Nhã nhận được tin một chiến sĩ mà cô đã điều trị nhiều lần đã hy sinh trong một trận phục kích. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô đã gắn bó với anh ta, đã nghe anh ta kể về gia đình, về ước mơ được trở về. Nỗi đau mất mát là thứ mà cô, một bác sĩ, phải đối mặt hàng ngày, nhưng nó không bao giờ dễ dàng. Cô ra khỏi lều, đứng dưới một gốc cây cổ thụ, cố kìm nén nước mắt. Cô không muốn ai thấy mình yếu đuối, đặc biệt là những người lính vẫn đang chiến đấu. Bất chợt, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô. Là Dương Phong. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng cạnh, vai kề vai. Anh không an ủi, không khuyên nhủ. Anh chỉ đơn giản là ở đó, chia sẻ khoảnh khắc đau buồn ấy trong im lặng. Và chính sự im lặng đó lại có sức mạnh hơn bất kỳ lời nói nào. Lâm Nhã không kìm được nữa, nước mắt trào ra. Cô không còn sợ hãi hay xấu hổ. Cô biết, anh hiểu. Anh đã trải qua những điều này nhiều lần hơn cô. Sau một lúc, anh khẽ nói, giọng trầm ấm hơn bình thường, như một lời thì thầm với gió: – Họ sẽ không bao giờ bị lãng quên. Chỉ một câu nói đó, nhưng nó lại chạm đến tận sâu thẳm trái tim Lâm Nhã. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh vẫn xa xăm, nhưng trong đó có một tia ấm áp, một sự sẻ chia. Từ khoảnh khắc đó, Lâm Nhã biết rằng mối quan hệ giữa cô và Dương Phong đã vượt qua ranh giới của nhiệm vụ, của sự biết ơn. Đó là sự thấu hiểu, sự tin tưởng, và một sợi dây kết nối vô hình nhưng bền chặt, được dệt nên từ những hiểm nguy, những hy sinh, và những nỗi đau chung. Thời gian trôi đi, những trận chiến vẫn tiếp diễn, nhưng Lâm Nhã không còn cảm thấy mình lạc lõng hay vô hình nữa. Cô là một phần không thể thiếu của đội ngũ y tế, một thành viên được tin tưởng và tôn trọng. Cô không còn sợ hãi tiếng súng, không còn run tay khi đối mặt với những vết thương khủng khiếp nhất. Mối quan hệ giữa cô và Dương Phong vẫn âm thầm, không lời. Họ không có những buổi hẹn hò lãng mạn, không có những lời nói ngọt ngào. Chỉ là những ánh mắt giao nhau, những cái gật đầu khẽ, những hành động thầm lặng mang ý nghĩa sâu sắc. Anh vẫn là đội trưởng nghiêm khắc trên chiến trường, còn cô là bác sĩ tận tâm trong lều y tế. Nhưng giữa những khoảnh khắc đó, một tình cảm đặc biệt đang nảy nở, lặng lẽ và chân thành. Một đêm, Lâm Nhã đang làm việc đến khuya, chuẩn bị thuốc men cho ngày hôm sau. Tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần. Cô ngẩng đầu lên, thấy Dương Phong. Anh không vào hẳn, chỉ đứng ở cửa lều, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn mọi khi. – Nghỉ ngơi đi, bác sĩ. – Anh nói, giọng khẽ khàng. Cô ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nói một câu không liên quan đến nhiệm vụ, không phải mệnh lệnh. Nó là một lời quan tâm. – Anh cũng vậy, đội trưởng. – Cô đáp lại, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành. Anh không cười, nhưng ánh mắt anh lại ấm áp hơn. Anh khẽ gật đầu, rồi quay đi. Nhưng lần này, khi anh quay lưng, Lâm Nhã không còn cảm thấy sự lạnh lùng hay khoảng cách. Thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim. Lâm Nhã đã tìm thấy giá trị của bản thân ở nơi chiến trường này, không chỉ là một bác sĩ giỏi, mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, dám đối mặt với nỗi sợ hãi và cống hiến hết mình. Cô không còn là cô gái trẻ yếu đuối, mà là một chiến binh áo trắng, chiến đấu vì sự sống. Và trong cuộc hành trình đầy gian khó đó, cô đã tìm thấy một người bạn đồng hành thầm lặng, một người che chở, và một người mà cô có thể tin tưởng tuyệt đối. Dương Phong, người đàn ông với ánh mắt lạnh như băng nhưng trái tim nồng ấm, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Mưa đã tạnh hẳn, và những ngày nắng đã quay trở lại. Nhưng trong lòng Lâm Nhã, cơn mưa đêm đó sẽ mãi là một ký ức không thể nào quên. Đó là cơn mưa đã gột rửa nỗi sợ hãi, đã đưa cô đến gần hơn với số phận của mình, và đã mang anh đến bên cô. Cô biết, phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cô không còn đơn độc nữa.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.