ngày đầu của nhau

Chương 4: Bàn tay ấy, lần đầu giữ chặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, Lâm Nhã trằn trọc không ngủ trong chiếc giường cá nhân kê sát vách lều. Tấm chăn mỏng, cũ kỹ chẳng đủ sức che đi cái lạnh luồn vào từ khe đất, từ những tấm bạt đã sờn. Hơi ẩm của đất và không khí chiến trường len lỏi vào từng thớ vải, thấm vào da thịt cô. Nhưng cái lạnh vật lý không phải là lý do duy nhất khiến cô không ngủ được. Mà là ánh mắt của anh. Ánh mắt ấy vẫn ở đó, in sâu trong tâm trí cô, kể cả sau khi cô đã bước khỏi trạm xá, về lều riêng. Không trách móc, không níu kéo, không một lời nào. Chỉ lặng nhìn. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến trái tim cô khó thở hơn cả ngàn lời từ chối, hơn cả sự phũ phàng hay giận dữ. Nó như một câu hỏi không lời, chất chứa quá nhiều điều không nói ra, khiến cô không thể né tránh. Từ khi nào mà một người như cô – từng trải, từng mất mát, từng xây dựng những bức tường kiên cố quanh mình để bảo vệ trái tim khỏi tổn thương – lại bị một cái nhìn làm cho tan chảy, làm cho mọi sự phòng bị đều sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc? Cô đã từng nghĩ rằng mình đã chai sạn, đã không còn khả năng cảm nhận những rung động mãnh liệt như vậy. Nhưng Dương Phong, bằng sự lạnh lùng và chân thật đến tàn nhẫn của anh, đã phá vỡ mọi phòng tuyến. Ngoài kia, tiếng gió thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh buốt và tiếng rít ghê rợn như một lời tiên tri. Một trận mưa đêm bất chợt đổ xuống, nặng hạt và rả rích từng hồi, như gõ vào đáy lòng cô, dội lại những cảm xúc đang bùng lên không kiểm soát. Và đúng lúc ấy, giữa tiếng mưa rơi và gió rít, tiếng chân dừng lại ngay trước lều cô. Tiếng bước chân mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng lại mang theo một sự ngập ngừng rất khẽ. Cô chưa kịp quay đầu lại, thì cánh vải lều đã khẽ mở ra. Một luồng gió lạnh thốc vào, mang theo mùi mưa và hơi đất. – Tôi xin lỗi… – Giọng anh thấp, trầm đục, hòa cùng tiếng mưa. – Vì không giữ nổi khoảng cách. Lâm Nhã ngồi bật dậy trên giường, ánh mắt hướng về phía cánh cửa. Anh đứng đó, trong bóng tối mờ ảo của đêm, ướt một nửa vì mưa. Chiếc áo thun sẫm màu bó sát lấy thân hình săn chắc, để lộ rõ những đường nét cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp vải mỏng. Nước mưa chảy dài trên tóc, trên vai, kéo theo mùi đất ngai ngái, mùi mồ hôi và… một sự tồn tại rõ ràng, mãnh liệt đến nghẹt thở. Anh đứng đó, không gian trong lều như bị nén lại, chỉ còn hơi thở của cô và anh. – Không có khoảng cách nào cả. – Cô đáp lại, giọng cô run rẩy, không kiểm soát được. – Chỉ là… tôi cũng sợ. Sợ những gì đang đến. Sợ những gì mình đang cảm nhận. Sợ rằng bức tường mà cô đã cố công xây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Anh bước vào. Cánh lều rũ lại sau lưng anh, cắt đứt hoàn toàn thế giới bên ngoài. Cô không tránh ánh mắt đó nữa – lần này không còn lạnh, không còn sự điềm tĩnh thường thấy, mà như có sóng cuộn bên trong. Một cơn sóng bị dồn nén quá lâu, một khao khát bị chôn giấu sâu thẳm, giờ chỉ cần một nhịp chạm là có thể vỡ òa, vỡ bờ. Dương Phong tiến đến sát mép giường cô, từng bước chân vững chãi nhưng lại mang theo một sự cẩn trọng lạ lùng. Anh quỳ xuống, không nói một lời nào. Ánh mắt anh không rời khỏi cô, như thể muốn đọc thấu mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc đang cuộn trào trong cô. Rồi anh đưa tay lên, nắm lấy tay cô. Lần đầu tiên, bàn tay ấy nắm lấy cô không phải để kéo chạy trong mưa đạn, không phải để kiểm tra vết thương, không phải để đưa cô khỏi hiểm nguy. Mà là… giữ chặt. Giữ chặt như sợ sẽ vuột mất nếu buông, giữ chặt như một lời cam kết thầm lặng. Tay anh lạnh buốt vì mưa, còn lòng bàn tay cô thì ẩm ướt và run rẩy. Nhưng giữa hai người, một thứ gì đó ấm hơn đang lớn dần, một ngọn lửa đang được nhóm lên giữa cái lạnh của đêm chiến trường. Cô kéo nhẹ bàn tay anh lại gần ngực mình, để nó đặt lên nơi trái tim cô đang đập loạn. Cô muốn anh cảm nhận được sự hỗn loạn đó, sự rung động mạnh mẽ mà anh đã khơi dậy. – Anh cảm nhận được không? – Cô hỏi, giọng khẽ đến mức gần như là một tiếng thở dài. Anh không đáp. Nhưng đôi môi anh đã kề đến. Ánh mắt anh vẫn khóa chặt lấy ánh mắt cô, như muốn xin phép, như muốn chắc chắn. Cái hôn đầu tiên không vội vã. Không dữ dội. Là một sự thăm dò, một sự chạm nhẹ đầy mong đợi. Nhẹ như gió, nhưng lại đọng lại trong tâm trí cô như vị rượu mạnh, nồng nàn và quyến rũ. Môi anh mềm hơn vẻ ngoài khô cứng tưởng tượng, vị hơi mặn của mưa vẫn còn đọng lại, hòa quyện với mùi da thịt, mùi đàn ông mạnh mẽ. Cô khẽ thở gấp khi anh siết nhẹ tay cô, kéo sát cô vào người anh hơn, tấm thân ấm áp của anh tựa vào cơ thể cô. Quần áo vướng víu, lớp vải mỏng manh của chiếc áo ngủ không ngăn nổi những đụng chạm đang dần vượt quá giới hạn. Cô cảm nhận từng cử động của anh – chậm rãi, chắc chắn, không hấp tấp. Như thể mỗi chạm vào cô đều là lần đầu tiên, là lần duy nhất. Anh khám phá cơ thể cô bằng sự cẩn trọng, bằng sự khao khát bị dồn nén, như một người lữ hành tìm thấy nguồn nước giữa sa mạc. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên làn da trần, để lại những vệt bỏng rát. Cô khẽ rên lên, một tiếng động nhỏ thoát ra từ cổ họng, vừa là sự đau đớn, vừa là sự thỏa mãn. – Nhã… – Anh gọi tên cô, khẽ đến mức như một lời cầu nguyện, như một tiếng thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy điều mình khao khát bấy lâu. Cô không đáp lời. Chỉ vòng tay qua lưng anh, tự mình tháo nút áo sơ mi của anh. Cô muốn anh trần trụi, muốn cảm nhận trọn vẹn sự tồn tại của anh. Ánh đèn dầu mờ nhạt hắt bóng họ lên vách lều, hai thân thể hòa vào nhau – một người đàn ông chai sạn vì chiến trường, đầy sẹo và vết tích của cuộc đời, và một người phụ nữ đầy vết nứt trong lòng, từng bị tổn thương sâu sắc. Khi cơ thể họ chạm nhau trọn vẹn, không còn lớp vải nào ngăn cách, mọi âm thanh ngoài kia như biến mất. Tiếng mưa rơi, tiếng gió rít, tiếng loa phát thanh xa xăm… tất cả đều tan biến. Chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái lều, tiếng hơi thở gấp gáp của hai người, và tiếng tim đập hỗn loạn, dồn dập, như những tiếng trống vang lên trong một nghi lễ thiêng liêng. Anh vào cô chậm rãi, nhẹ nhàng như sợ làm vỡ một thứ gì đó rất đỗi mong manh, rất đỗi quý giá. Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng không bật ra tiếng khóc. Không phải vì đau đớn thể xác, mà vì lần đầu tiên cô cảm thấy mình được chạm tới – không phải chỉ là thân xác, mà là chính mình, là sâu thẳm linh hồn cô. Cô cảm nhận được sự kết nối, sự giao thoa giữa hai con người, vượt lên mọi giới hạn về không gian và thời gian. Mọi nỗi sợ hãi, mọi nỗi đau cũ dường như tan biến trong khoảnh khắc này, được thay thế bằng một cảm giác trọn vẹn và bình yên lạ thường. Anh không hỏi cô có từng yêu ai, có từng trải qua chuyện này với ai khác. Cô cũng không hỏi anh từng qua bao nhiêu cuộc đời, từng ngủ với bao nhiêu người phụ nữ. Giữa họ, không có lời hứa hẹn cho tương lai. Không cần. Bởi vì ở nơi chiến trường này, tương lai là một thứ xa xỉ. Chỉ có hiện tại, chỉ có khoảnh khắc này là chân thật. Đêm đó, trong một trạm xá cũ kỹ, giữa vùng đất đầy chết chóc, họ giữ lấy nhau như thể ngoài kia thế giới có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, như thể ngày mai không bao giờ tới. Khi tất cả kết thúc, khi hơi thở đã dần trở lại bình thường, anh vẫn ôm cô trong vòng tay. Không rút tay ra, không quay lưng, không có bất kỳ cử chỉ nào cho thấy sự rời đi. Cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, nhịp thở dần trùng với nhịp thở của cô, hai cơ thể quyện vào nhau trong sự tĩnh lặng. Đó là một sự bình yên chưa từng có, một sự an toàn tuyệt đối mà cô đã khao khát bấy lâu. – Tôi chưa từng ngủ lại với ai sau khi… – Anh nói khẽ, giọng anh khàn đặc, chứa đựng một chút bất ngờ và một chút bối rối. – Tôi cũng chưa từng để ai ở lại. – Cô đáp lại, giọng cô cũng khàn, nhưng mang theo một nụ cười ẩn chứa sự dịu dàng. Anh im lặng một thoáng, rồi khẽ siết chặt vòng tay. – Nhưng giờ… tôi không muốn đi. Cô mỉm cười. Một nụ cười chân thật và thanh thản. Trong vòng tay anh, cô chạm vào sự bình yên đầu tiên sau nhiều năm, một sự bình yên không thể diễn tả bằng lời. Nỗi sợ hãi đã tan biến, những vết sẹo cũ trong lòng dường như đã được xoa dịu. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng khổng lồ đã được trút bỏ. Mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài, nhưng bên trong gian lều, hơi ấm từ hai con người đã hong khô cả những tổn thương cũ, xua đi mọi lạnh lẽo và nỗi sợ hãi. Đêm đó, họ đã tìm thấy nhau, không phải chỉ bằng thể xác, mà bằng cả tâm hồn. Và trong khoảnh khắc ấy, giữa sự khắc nghiệt của chiến trường, họ đã tạo ra một ốc đảo riêng của tình yêu và sự bình yên. Mặc cho ngày mai có ra sao, đêm nay, họ có nhau.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.