Gió đêm ùa qua khe lều, mang theo hơi lạnh ẩm ướt của đất trời và tiếng côn trùng rả rích xen lẫn trong âm thanh mơ hồ của loa phát thanh xa xa – những tin tức quân sự khô khan, những bài hát động viên không rõ nguồn gốc. Gian lều y tế tạm bợ chìm trong không khí tĩnh lặng của màn đêm. Lâm Nhã ngồi trước chiếc bàn gỗ kê sát vách, đầu cúi gằm vào chồng bệnh án viết tay cao ngất. Ánh đèn dầu vàng vọt, chập chờn trên bàn, chỉ đủ soi một bên mặt cô, hắt bóng đổ dài trên vách lều. Chiếc áo blouse đã sờn ở cổ tay, và một vết máu khô sẫm màu nơi vạt áo vẫn còn vương lại, như một chứng tích của ngày dài căng thẳng, chưa kịp giặt tẩy.
Ca trực của cô đã kết thúc từ hơn một tiếng trước, lẽ ra cô nên về lều nghỉ ngơi. Nhưng cô vẫn chưa rời khỏi trạm xá. Một phần vì còn những báo cáo cần hoàn thiện, những danh sách thuốc cần kiểm tra. Và một phần khác… sâu thẳm hơn, là vì cô biết anh vẫn chưa ngủ. Cô cảm nhận được sự hiện diện của anh, một sự hiện diện tĩnh lặng nhưng mạnh mẽ, như bóng đêm bao trùm cả khu trại.
Quả thật, khi cánh vải lều khẽ vén lên, gió thổi vào mang theo hơi người quen thuộc, hơi lạnh của đêm và mùi khói súng thoang thoảng còn vương lại trên quân phục, cô không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. Đó là Dương Phong.
– Cô còn chưa nghỉ?
Giọng anh không trầm hẳn, nhưng đều và khô khan, như đất dưới chân mùa hanh, nhưng vẫn mang một sự dứt khoát rất riêng của người lính. Cô ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên định của cô chạm phải ánh nhìn của anh. Không lạnh như lần đầu họ gặp nhau dưới làn đạn, nhưng vẫn đủ khiến cổ họng cô nghẹn lại một nhịp, một cảm giác bối rối len lỏi trong lòng.
– Tôi còn kiểm tra danh sách thuốc – mai đoàn vận chuyển về.
Lâm Nhã trả lời, giọng cô cũng khàn đặc sau một ngày dài nói chuyện, chỉ dẫn và gần như không uống nước. Cô cố gắng duy trì vẻ chuyên nghiệp, không để lộ sự mệt mỏi tột độ đang bao trùm cơ thể. Dương Phong không đáp lại. Anh chỉ tiến đến một chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh bàn, đặt xuống một chiếc khay cơm inox được bọc cẩn thận bằng một lớp vải bạt dày. Hơi ấm từ chiếc khay tỏa ra, mang theo mùi thức ăn đơn giản nhưng ấm lòng.
– Suất ăn đêm. – Anh nói. – Tôi lấy giùm bếp trưởng. Họ sợ cô bỏ bữa.
Lâm Nhã ngạc nhiên. Bếp trưởng? Hay là anh tự nguyện? Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực cô, xua đi một phần mệt mỏi. Đây là một hành động quan tâm, một sự chăm sóc thầm lặng mà cô chưa từng nghĩ sẽ nhận được ở nơi này, đặc biệt là từ Dương Phong.
– Anh cũng vậy à? – Cô hỏi, hơi bất ngờ. Cô biết anh luôn thức khuya, gác đêm, và hiếm khi có một giấc ngủ trọn vẹn.
– Không ai muốn một bác sĩ kiệt sức.
Câu nói nhẹ tênh, tưởng chừng chỉ là một lý do hợp lý cho hành động của anh, nhưng lại khiến cô cảm thấy xao động lạ thường. Không phải vì lời khen hay sự lo lắng rõ ràng, mà vì sự chân thật và tinh tế ẩn chứa trong đó. Anh quan tâm, theo cách riêng của một người lính. Cô kéo khay lại gần, cầm đũa mà lòng ngổn ngang những cảm xúc khó tả. Anh không ngồi xuống, chỉ đứng dựa vào vách lều, tay khoanh trước ngực, dáng vẻ rắn rỏi và vững chãi.
– Vết thương tay cô hôm qua, tôi thấy cô tự khâu. Có cần kiểm tra lại không?
Anh lại lên tiếng, giọng vẫn đều đều nhưng có một sự quan tâm tiềm ẩn. Lâm Nhã nhìn xuống vết thương của mình, nơi cô đã cẩn thận khâu lại bằng những mũi chỉ nhỏ.
– Tôi làm sạch rồi. Cũng không sâu lắm. – Cô đáp, cố tỏ ra mình vẫn ổn, vẫn có thể tự lo cho bản thân.
– Nhưng vẫn là vết thương.
Anh nói, rồi bước lại gần. Cô hơi lùi người một cách bản năng, một phản ứng tự vệ trước sự gần gũi đột ngột. Nhưng anh đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước mặt cô, cầm lấy cổ tay cô một cách tự nhiên, như một động tác phản xạ không suy nghĩ.
Bàn tay anh thô ráp, sần sùi vết chai sạn của người lính. Nó ấm áp và chắc chắn đến lạ, khác hẳn với sự dịu dàng của những bàn tay bác sĩ. Cái chạm không hề nhẹ nhàng, không có sự nâng niu, nhưng lại vững vàng đến mức khiến cô cảm thấy một sự an toàn khó tả. Ngón tay anh lướt nhẹ qua lớp băng gạc, rồi dừng lại ở một điểm sưng đỏ nhỏ nơi viền chỉ. Anh không nói gì, chỉ cẩn thận xem xét.
– Đêm nay tôi trực thay. – Anh buông cổ tay cô ra, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. – Cô nên về nghỉ.
– Còn anh? – Cô hỏi lại, lo lắng.
– Tôi đã quen không ngủ đủ.
Cô cười nhạt, một nụ cười không mang vẻ giải trí mà chất chứa sự thấu hiểu. Không phải vì câu nói đùa, mà vì sự thật nghiệt ngã đằng sau nó. Người như anh – không ngủ, không lùi, không yếu – tồn tại như một khối sắt, không rỉ sét. Họ là những con người được tôi luyện để chịu đựng, để vượt qua giới hạn của bản thân. Anh là hiện thân cho sự kiên cường không khoan nhượng.
– Anh là loại người lúc nào cũng gồng lên như thế sao? – Cô hỏi, một câu hỏi bất chợt thoát ra từ tận đáy lòng, mang theo sự tò mò pha lẫn một chút thách thức.
– Tôi không gồng. Tôi sống như vậy. – Anh đáp, ánh mắt vẫn thẳng thắn, không chút né tránh.
Cô im lặng. Anh cũng im lặng. Chỉ có tiếng gió đêm rít qua khe lều và tiếng côn trùng mơ hồ. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hai con người từ hai thế giới khác nhau, ngồi trong một gian lều trống không ngoài tiếng đêm, lại như đang lắng nghe cùng một thứ: nhịp tim. Cả của họ, và cả của đối phương. Một sự giao thoa không lời, sâu sắc hơn mọi cuộc trò chuyện.
Cô bất giác hỏi, một câu hỏi mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ hỏi một ai đó, đặc biệt là ở nơi đây:
– Anh đã từng sợ chưa?
Dương Phong ngẩng lên. Lần đầu tiên, đôi mắt ấy không tránh né câu hỏi. Anh không trả lời lập tức. Anh nhìn cô rất lâu, rất sâu, đến mức cô tưởng mình đã hỏi một điều cấm kỵ, một ranh giới không nên vượt qua. Khoảng lặng kéo dài như vô tận, chỉ có ánh đèn dầu chập chờn và tiếng gió làm chứng.
Rồi anh nói, giọng khẽ đến mức gần như là một lời thú tội, một bí mật được tiết lộ giữa đêm khuya:
– Tôi đã từng sợ. Khi đứng giữa đống xác đồng đội mà không ai trong số họ còn mở mắt.
Tim cô thắt lại. Một cơn đau buốt lan truyền khắp lồng ngực. Cô có thể hình dung được cảnh tượng đó, nỗi kinh hoàng và bất lực khi chứng kiến đồng đội ngã xuống. Cô không biết điều gì khiến cô đứng dậy, bước tới phía sau lưng anh, và đặt tay lên vai anh rất khẽ. Một cái chạm nhẹ nhàng, mang theo sự đồng cảm sâu sắc, một lời an ủi không lời.
– Còn bây giờ? – Cô hỏi, giọng cô cũng khẽ như tiếng gió.
Anh không quay lại. Chỉ hỏi, giọng thấp, như đang tự nói với chính mình:
– Cô thấy tôi có vẻ đang sợ không?
– Không. – Cô đáp. – Nhưng tôi thấy anh mệt.
Lần này anh quay lại. Cự ly quá gần, chỉ còn một khoảng thở. Mắt cô gặp mắt anh – và cô biết mình vừa vượt qua một ranh giới vô hình, một rào cản đã tồn tại giữa họ. Cô có thể cảm nhận hơi thở của anh, mùi của anh, và sự gần gũi đến nghẹt thở. Anh không né tránh ánh mắt cô. Cô cũng không lùi bước. Ánh mắt họ quấn lấy nhau, như những sợi tơ vô hình kết nối hai tâm hồn.
Gió đêm vẫn thổi qua khe lều, lùa tóc cô vào má anh. Một sợi tóc đen nhánh vướng nơi cằm anh. Và rất khẽ, một cách bản năng, tay cô vươn lên, định gỡ sợi tóc đó. Nhưng anh bắt lấy cổ tay cô.
Cái nắm không mạnh. Không lạnh. Chỉ là… chặn lại. Một sự ngăn cản nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
– Cô đừng làm thế, nếu không chắc chắn. – Giọng anh trầm khẽ, mang theo một sự cảnh báo, một lời nhắc nhở. Anh không muốn cô hành động theo cảm xúc nhất thời, không muốn cô hối hận.
– Tôi không rõ. – Cô nói, trong một phút dũng cảm bất ngờ. – Nhưng tôi biết mình không muốn cảm giác này trôi qua.
Lời nói vừa thoát ra khỏi môi, cô chợt nhận ra sự táo bạo của mình. Cô rút tay ra khỏi bàn tay anh, lùi một bước. Khuôn mặt cô nóng bừng.
– Xin lỗi. – Cô nói, giọng hơi run. – Tôi nghĩ… tôi cần ngủ.
Cô quay đi, bước nhanh ra khỏi lều, như muốn chạy trốn khỏi khoảnh khắc vừa rồi, chạy trốn khỏi những cảm xúc quá mạnh mẽ đang dâng trào trong lòng. Nhưng đến cửa, cô không kìm được, quay đầu lại.
Anh vẫn ngồi đó, bàn tay đặt lên đùi, mắt nhìn xuống sàn đất. Không cười, không tức giận. Chỉ lặng im. Cái lặng ấy khiến cô không thể đọc được suy nghĩ của anh. Cô không biết cái lặng ấy là thất vọng, hay kiềm chế.
Nhưng cô biết – đêm nay, cô sẽ nghe rõ nhịp tim mình hơn cả tiếng mưa đêm qua. Nó không còn là tiếng đập dồn dập của nỗi sợ hãi, mà là tiếng đập của một điều gì đó mới mẻ, mạnh mẽ và đầy hứa hẹn. Một cảm xúc vừa được đánh thức, không thể nào ngủ yên