Ngày thứ Ba, Hà My bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết rằng việc gửi tín hiệu tình cảm cho Ngọc Minh hôm qua sẽ kéo theo phản ứng từ Khánh Duy. Cô không biết anh sẽ buồn bã, giận dỗi hay chấp nhận, nhưng cô hiểu rằng cảm xúc không thể né tránh.
Khánh Duy đã có mặt ở văn phòng khi cô tới. Anh đứng nhìn cô một lúc, ánh mắt dịu dàng nhưng thoáng buồn. Khi cô tiến tới bàn làm việc, giọng anh trầm:
“Hà My… tôi nhận ra hôm qua có gì đó thay đổi. Cô đã gửi tin nhắn cho Ngọc Minh phải không?”
Hà My đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô biết rằng không thể phủ nhận:
“Dạ… em… em chỉ muốn anh hiểu cảm xúc thật của em. Em… em không muốn làm anh tổn thương.”
Khánh Duy im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
“Tôi hiểu… nhưng tôi cũng cần thời gian để chấp nhận. Em… em thật sự quan trọng với tôi, và giờ nhìn thấy cô dành tín hiệu cho Ngọc Minh, tôi… tôi hơi rối.”
Hà My đứng trước anh, trái tim vừa ấm áp vừa nhói đau. Cô biết rằng mọi hành động đều có hậu quả, và giờ đây, cô phải tinh tế để không làm cả hai tổn thương quá nhiều.
Buổi sáng trôi qua căng thẳng. Mỗi lần Khánh Duy đi ngang bàn cô, ánh mắt lóe lên một chút buồn bã, khiến cô vừa thương vừa lo lắng. Cô tự nhủ: “Phải tìm cách giải thích, nhưng cũng phải để trái tim mình minh bạch. Không thể lưỡng lự thêm nữa.”
Ngọc Minh, nhận thấy sự căng thẳng, tiến lại gần cô:
“Hà My, tôi biết Khánh Duy sẽ hơi buồn… nhưng đừng lo lắng quá. Tôi ở đây để cùng cô vượt qua, nhưng tôi cũng muốn cô giữ sự khéo léo với cậu ấy.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Trái tim cô đang trải qua một bước ngoặt quan trọng, nhưng cũng đầy thử thách.
Chiều hôm đó, công ty tổ chức buổi họp nhóm cuối tuần. Hà My quyết định đối diện trực tiếp với Khánh Duy. Cô nhẹ nhàng gọi anh ra sân thượng, nơi ánh nắng chiều hắt qua cửa kính, khung cảnh yên tĩnh.
“Hà My… cậu có chuyện gì muốn nói?” Khánh Duy hỏi, giọng dịu dàng nhưng vẫn thoáng buồn.
Cô hít sâu, cố bình tĩnh:
“Khánh Duy, em biết hôm qua hành động của em có thể khiến anh tổn thương. Em… em thật sự trân trọng tình cảm của anh, và em không muốn làm anh buồn. Em chỉ muốn minh bạch với cảm xúc của mình, để không ai phải đau lòng vì sự lưỡng lự của em.”
Khánh Duy im lặng một lúc, ánh mắt dịu xuống. Anh mỉm cười, hơi buồn nhưng chấp nhận:
“Tôi hiểu… và tôi sẽ cố gắng. Tôi biết cô phải minh bạch với trái tim mình. Tôi… tôi cũng cần thời gian để điều chỉnh.”
Hà My cảm thấy tim nhẹ nhõm, nhưng cũng biết rằng drama chưa kết thúc. Hai người đàn ông, hai cách quan tâm, và cô – vẫn phải đối diện từng bước một.
Trên đường về ký túc xá, Hà My bước chậm dưới ánh đèn vàng, mưa nhẹ rơi trên mái tóc. Cô tự nhủ:
“Mình đã đối diện Khánh Duy… nhưng còn nhiều thử thách phía trước. Trái tim mình vừa rung động vừa lo lắng. Hai người đều quan trọng, nhưng mình phải đi từng bước một để không làm ai tổn thương quá nhiều.”
Cô biết rằng drama tình cảm vẫn tiếp tục, công sở vẫn áp lực, nhưng giờ đây Hà My đã dám đối diện trực tiếp với Khánh Duy, tạo tiền đề cho những bước ngoặt lớn tiếp theo trong mối quan hệ ba người.