NGÀY THỨ HAI VĨNH VIỄN

Chương 1: XIN CHÀO, THỨ HAI THỨ MƯỜI HAI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi thức dậy vào lúc 6 giờ 30 sáng. Mắt mở ra, thấy trần nhà vẫn vết ố cũ, đèn LED đổi màu nhấp nháy một cách kỳ cục – giống như tôi sống chung với một bữa tiệc mà chủ nhân đã bỏ đi từ lâu.

Tôi với tay lấy điện thoại. Màn hình hiện: Thứ Hai, ngày 10 tháng 6.

Tôi thở dài.

Không phải vì hôm nay là thứ Hai. Mà vì hôm qua cũng là thứ Hai, và hôm kia nữa. Và cả… 10 ngày trước nữa.

Đây là thứ Hai thứ mười hai liên tiếp mà tôi sống trong một công ty không biết khái niệm "cuối tuần", và một thực tại cứ như bản nháp chưa kịp lưu của vũ trụ.

Tôi là Trịnh Mai Hạ, nhân viên phòng Hành chính – Nhân sự của Công ty Cổ phần T.M.A Corporation. Một nơi có logo màu xanh lá, slogan sáo rỗng, và đặc biệt – một đội ngũ lãnh đạo đánh giá năng lực bằng cách nhìn ai ngồi lâu nhất mà không nhăn mặt.

Tôi vào làm được gần 3 tháng. Khoảng thời gian đầu trôi qua như bao người mới: cười gượng với sếp, ăn bánh quy bị rơi, và học cách dùng máy in như đang tham gia một nghi thức trừ tà. Nhưng từ tuần trước – không, từ "thứ Hai tuần trước", thực tại bắt đầu lặp lại. Và không phải theo kiểu "tôi tưởng tượng đâu đó quen quen" mà là mọi thứ y chang từng chi tiết:

– Cà phê trong máy vẫn hết đúng 9 giờ sáng.
– Anh bảo vệ vẫn hát đúng câu “Em ơi, tình yêu như một chuyến tàu...” lúc tôi bước qua cửa.
– Cái thang máy vẫn dừng ở tầng 4, mở ra… và không có ai trong đó.

Lúc đầu tôi nghĩ mình stress, mất ngủ, hoặc rơi vào trạng thái nào đó kiểu… thức dậy trong một phim điện ảnh nghệ thuật châu Âu. Nhưng sau lần thứ bảy tôi thử đập vỡ cái máy chấm công, chỉ để hôm sau nó lại hiện nguyên như mới – tôi biết: có gì đó không ổn.


Sáng nay, như mọi “thứ Hai”, tôi mặc lại chiếc sơ mi trắng và chân váy ôm. Tôi từng cố thử mặc khác đi – váy hoa, quần jeans, thậm chí đồ ngủ. Nhưng vòng lặp có cách… sửa sai.

Tôi từng đến công ty bằng grab, xe đạp, đi bộ. Có lần tôi đi ngược đường cao tốc. Tôi bị đâm – nhưng hôm sau, tôi lại tỉnh dậy trên giường. Sạch sẽ. Không trầy xước. Và vẫn là… thứ Hai.


Công ty tôi có 7 tầng. Văn phòng chính ở tầng 5, phòng họp ở tầng 4, phòng tổng giám đốc ở tầng 7 – nhưng không ai từng thấy sếp. Người ta nói ông ta chỉ giao tiếp qua email – những email được viết bằng văn phong như sách giáo khoa Công dân lớp 9.

Phòng tôi có 5 người, trong đó nổi bật là Sếp Trang – trưởng phòng Hành chính Nhân sự. Một người đàn bà mang hình hài của file Excel: khô khốc, chính xác, và lạnh đến mức khiến máy điều hòa phải cảm thấy ghen tị.

Bên cạnh là anh Bách, nhân viên IT kiêm tổ trưởng công đoàn. Anh là người duy nhất trong công ty này biết cách cài đặt hệ thống – và biết cả chuyện tôi đang bị mắc kẹt. Nhưng anh giả vờ không biết. Tôi thấy ánh mắt anh. Ánh mắt của một người từng biết “ngày mai” là gì… nhưng chọn không nói ra.


Tôi bước vào văn phòng. Như thường lệ, chị Hồng lễ tân cười:
– “Sáng nay nhìn em tươi thế, Mai Hạ.”

Câu đó, tôi đã nghe mười một lần.

Thang máy lại đứng tầng 4. Tôi vào. Cửa mở. Không có ai. Nhưng vẫn nghe tiếng thở nhẹ.

Lần này, tôi quay đầu. Tôi thấy… một cái bóng.

Không, không rõ mặt. Nhưng có thứ gì đó đứng trong gương. Không phải tôi. Không phải phản chiếu. Mà là một ai đó… nhìn thẳng vào tôi từ phía bên kia của tấm gương thang máy.

Tôi chưa kịp phản ứng thì thang máy rung nhẹ – và lại tiếp tục đi lên.


Tầng 5. Văn phòng mở cửa. Tôi bước vào. Và như kịch bản được lập trình:

– Máy pha cà phê hư.
– Sếp Trang kêu tôi vào họp đột xuất.
– Cô nhân viên mới tên Linh gửi nhầm file lương.

Và anh Bách ngồi bên góc, liếc nhìn tôi – rồi lại cúi xuống, tiếp tục bấm máy, như thể vũ trụ này không đáng để cố gắng sửa chữa nữa rồi.


Tôi thử phá vòng lặp. Tôi đứng dậy trong họp, nói:
– “Tôi xin phép từ chức. Tôi bị kẹt trong thời gian. Ai có kinh nghiệm điều tra đa chiều hoặc kiến thức vật lý lượng tử thì giúp tôi với.”

Cả phòng họp im lặng.

Rồi sếp Trang nói, nhẹ nhàng như thể vừa bấm delete file trong đầu:
– “Trò đùa này không vui. Em ra ngoài, đi pha cà phê lại giúp chị.”

Mọi người quay lại tiếp tục họp. Không ai hỏi gì thêm. Không ai thắc mắc.

Chỉ có anh Bách, tay vẫn bấm, miệng khẽ nói:
– “Em thử đi thang bộ tầng 6. Lúc 10 giờ 12.”


Tôi nhìn đồng hồ. 9 giờ 49.

Tôi không hỏi tại sao. Không cảm ơn. Tôi chỉ chờ đợi. Vì ở cái thế giới này, nơi thời gian không chạy về phía trước mà chỉ… lặp vòng, mỗi hành động nhỏ đều có thể là nút mở.

Tôi sẽ đi. Tôi sẽ phá. Hoặc tôi sẽ hiểu. Hoặc tôi sẽ bị xóa.

Nhưng tôi thề…

Tôi sẽ không sống thêm một “thứ Hai” nào nữa mà không có lý do.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!