NGÀY THỨ HAI VĨNH VIỄN

Chương 2: Tầng Sáu Không Có Trong Sơ Đồ Công Ty


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

10 giờ 12 phút sáng, tôi đứng trước cửa cầu thang bộ. Lần đầu tiên trong mười hai thứ Hai liên tiếp, tôi không đi thang máy.

Tầng sáu. Một tầng "không tồn tại" trên sơ đồ nội bộ, không có trên bảng điều khiển thang máy, và tuyệt nhiên không ai nhắc đến. Tôi từng hỏi thử trong buổi họp toàn phòng ban về số lượng tầng, Sếp Trang nhìn tôi bằng ánh mắt của người phát hiện ra… nhân viên bị bệnh lú.

"Chúng ta có 7 tầng. Nhưng tầng 6 không dùng. Bỏ trống. Đừng quan tâm."

Càng nghe cấm, tôi càng muốn biết. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thử đi cầu thang bộ đến tầng đó. Trước đây, mỗi lần thử lên thì đèn hành lang tắt, cửa bị khóa, hoặc chuông báo cháy reo đúng lúc. Nhưng hôm nay, mọi thứ im ắng.

Tôi bước lên, mỗi bậc thang đều nghe rõ tiếng guốc nện xuống. Không có ai đi cùng. Không có camera trong cầu thang bộ. Không có ánh sáng nào khác ngoài bóng đèn tuýp nhợt nhạt trên đầu.

Đúng tầng sáu, cánh cửa trước mặt tôi màu trắng xám, không biển tên, không số phòng. Tay nắm gỉ sét nhưng không khoá. Tôi chạm tay vào.

Cửa mở ra, mùi máy lạnh cũ và hồ sơ giấy ẩm ướt ập tới. Căn phòng rộng, trống trơn, chỉ có mấy cái bàn phủ bạt trắng. Một số bàn còn dấu tích cà phê cũ, bút đánh dấu, tài liệu bị bỏ dở. Trên tường treo một tấm bản đồ công ty… nhưng bản đồ này khác hẳn.

Tầng sáu được tô đậm. Ghi rõ: “Bộ phận Hiệu chỉnh Tâm trí và Hiệu suất”.

Tôi cau mày. Bộ phận gì nghe như vừa là phòng nhân sự, vừa là trại cải tạo. Tôi lục tung đống hồ sơ còn sót lại. Hầu hết là bảng theo dõi “Hành vi lệch chuẩn”, “Chỉ số thích nghi”, “Biểu đồ suy nghĩ tự phát”. Có một tờ đánh dấu tên tôi – Trịnh Mai Hạ – và trạng thái: “Tự nhận thức lặp lại – Cảnh báo cấp độ 2.”

Tim tôi thắt lại.

Tôi không phải người đầu tiên bị kẹt trong cái vòng lặp này. Và dường như, mỗi người bị “tỉnh ra” đều bị theo dõi, phân tích như chuột thí nghiệm. Tôi nhìn quanh, lần nữa kiểm tra cẩn thận các ngóc ngách.

Phía trong góc phòng, sau một tấm màn xám kéo nửa vời, có một người đang ngồi. Là người thật.

Một người phụ nữ, mặc đồ công sở, tóc búi cao, tay cầm một quyển sổ ghi chép. Nhìn thấy tôi, chị ta không hề ngạc nhiên.

– “Em lên đúng giờ. Giỏi hơn nhóm trước rồi.”

Tôi chưa kịp phản ứng.

– “Tôi là cố vấn tâm lý vòng lặp. Gọi tôi là Linh. Không phải Linh ở văn phòng – cô ta chỉ là mô hình phụ."

– “Cái này là… thật à?” tôi hỏi, giọng nghẹn lại.

– “Thật là một khái niệm co giãn lắm,” Linh mỉm cười. “Nhưng tôi cho em biết vài điều: Công ty này không tuyển người – nó chọn người. Mỗi người bước vào vòng lặp đều đã có dấu hiệu từ trước. Không phải lỗi. Là thử nghiệm.”

Tôi không hiểu hết. Chị ta đưa tôi một cuốn tập, lật trang đầu: một dòng chữ viết tay.

“Nếu muốn thoát ra, phải nhớ lại điều khiến em quên mình là ai.”

Tôi chạm tay vào cuốn tập. Trong đầu vụt qua một hình ảnh: tôi đứng trước gương, khóc. Không biết vì điều gì. Mắt tôi sưng. Trên tay tôi cầm một lá thư từ chối… nhưng không phải từ công ty.

Tôi nhìn lên, định hỏi Linh thêm thì chị ta đã biến mất. Căn phòng giờ chỉ còn một mình tôi, trống rỗng như chưa từng có ai ngồi ở đó.

Tôi nhìn đồng hồ. 10 giờ 24 phút.

Tôi quay lại, mở cửa bước ra ngoài.

Và điều đầu tiên tôi thấy, là Sếp Trang đứng trước cửa cầu thang bộ, tay cầm iPad, ánh mắt sắc lạnh.

– “Mai Hạ. Em vừa rời khỏi vị trí làm việc trong giờ hành chính mà không xin phép.”

– “Tôi chỉ…”

– “Chị không cần nghe lý do. Em đang bị theo dõi.”

Tôi siết chặt tay. Cái hệ thống này, cái vòng lặp này, cái công ty này… không chỉ nhốt tôi. Nó nuốt tôi vào, từng chút một, bằng cách bắt tôi cảm thấy mọi thứ đều do lỗi của mình.

Tôi nhìn sếp, mỉm cười.

– “Vậy theo dõi kỹ vào. Em sẽ còn rời vị trí nhiều lắm.”

Tôi quay đi, bước lại vào văn phòng. Cảm giác như mình vừa kéo một vết nứt rất nhỏ trên cái mặt kính hoàn hảo mà họ dựng nên.

Tôi sẽ còn kéo tiếp. Đến khi nó vỡ toang.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!