Ngày hôm sau, tôi đến công ty trong bộ vest xanh đậm – một sự thay đổi nhẹ nhưng đủ để cảm thấy mình như “phiên bản mới” của chính mình.
Vừa bước vào thang máy, tôi gặp lại… anh, Đoàn Minh Triết.
Anh cũng vừa bước vào, tay cầm một ly cà phê bốc khói, mắt dán vào màn hình điện thoại.
“Chạm mặt” bất ngờ, cả hai cùng giật mình.
“Ồ, cô lại đây sao?” – Anh nửa đùa nửa thật.
“Ừ, cô cũng vậy à?” – Tôi đáp lại, mặt ngượng ngùng.
Thang máy dừng đột ngột do sự cố kỹ thuật. Cửa không mở, trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí bỗng dưng trở nên… ngột ngạt.
Anh cười:
“Có khi nào đây là định mệnh kéo chúng ta gần lại?”
Tôi cười theo, rồi giục:
“Hy vọng kỹ thuật không kéo dài, tôi sắp muộn họp rồi.”
Sau vài phút chờ đợi, thang máy được khởi động lại, cửa mở ra.
Cả hai cùng thở phào, nhưng ánh mắt thì… không giấu được sự thích thú pha chút tò mò.
Ngày hôm đó, trong cuộc họp dự án, tôi và anh nhiều lần phải phối hợp.
Anh vừa nghiêm túc phân tích số liệu, vừa không quên “đánh lạc hướng” bằng những câu nói hài hước, khiến cả phòng họp cười nghiêng ngả.
“Này, nếu dự án này thành công, tôi sẽ đề xuất công ty đổi tên thành ‘Triết-Lam Group’, nghe sao?”
Tôi nhíu mày giả vờ nghiêm trọng:
“Đừng làm lớn chuyện, sếp. Em sợ mất quyền lợi.”
Tiếng cười vang lên, không khí căng thẳng giảm hẳn.
Buổi trưa, anh bất ngờ đề nghị:
“Đi ăn cùng anh nhé? Chỗ này có món mì trộn tuyệt ngon.”
Tôi ngần ngại:
“Mình mới quen, chưa biết anh có đáng tin không.”
Anh giả vờ buồn:
“Cô đã nghi tôi là trà xanh rồi à?”
Tôi cười phá lên:
“Đúng rồi, anh rất trà xanh!”
Cuối cùng, tôi đồng ý.
Tại quán ăn nhỏ, hai chúng tôi ngồi sát bên nhau, trò chuyện thoải mái hơn bao giờ hết.
Những câu chuyện đời thường, những câu chuyện làm việc xen lẫn tiếng cười.
Anh kể về lần đầu làm CEO đầy bỡ ngỡ, còn tôi chia sẻ về những khó khăn khi làm lại từ đầu.
“Cô thật sự mạnh mẽ, tôi rất ngưỡng mộ.” – Anh nói, ánh mắt sáng lên.
Tôi đáp lại, lòng ấm áp:
“Và anh… làm tôi cười nhiều đến mức quên cả mệt.”
Ngày qua ngày, những lần gặp gỡ dù ngắn ngủi cũng trở thành niềm vui nho nhỏ trong tôi.
Có thể, đây không phải tình cờ, mà là định mệnh đang kéo chúng tôi lại gần nhau hơn từng chút một.