Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ, tôi thức dậy với một cảm giác lạ — bình yên và đầy hy vọng.
Minh Triết đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trên bàn, với những món đơn giản nhưng đầy tâm huyết.
“Dậy rồi à, hôm nay mình cùng nhau đi dạo nhé?” – Anh cười tươi, mắt lấp lánh.
Tôi gật đầu, lòng đầy hứng khởi:
“Ừ, một ngày mới, một khởi đầu mới.”
Chúng tôi cùng nhau đi bộ qua những con phố nhỏ, nơi những quán cà phê, cửa hàng sách thân quen đan xen nhau.
Anh kể về tuổi thơ, về những sở thích nhỏ mà ít ai biết, còn tôi chia sẻ về ước mơ chưa từng nói với ai.
“Anh không ngờ cô Lam lại có nhiều điều thú vị đến thế.” – Minh Triết ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười:
“Mỗi người đều có một thế giới riêng, chỉ cần ai đó đủ kiên nhẫn để khám phá.”
Trên đường về, chúng tôi ghé qua một hiệu sách nhỏ, nơi tôi tìm thấy cuốn nhật ký cũ — một món quà mà Minh Triết đã chuẩn bị từ trước.
“Đọc nó khi em thấy mệt mỏi, anh muốn em nhớ rằng em không bao giờ cô đơn.”
Tôi cảm động, nắm chặt tay anh:
“Cảm ơn anh, vì đã là người đồng hành của em.”
Ngày qua ngày, chúng tôi không chỉ xây dựng tình yêu bằng những cử chỉ ngọt ngào mà còn bằng sự thấu hiểu và tin tưởng.
Những bước chân đầu tiên tuy chậm rãi, nhưng chắc chắn, đưa chúng tôi đến gần nhau hơn.
Dù còn nhiều khó khăn phía trước, tôi biết chỉ cần có anh bên cạnh, mình có thể vượt qua tất cả.