nghèo cho sạch, rách quăng luôn

Chương 8: Nghèo Cho Sạch, Rách Quăng Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tối hôm đó, tôi không nói gì thêm với Đoàn Minh Triết.

Không từ chối. Không đồng ý.

Cũng không giả vờ quên đi lời anh vừa nói.

Chỉ có điều, mỗi khi mở laptop thấy email anh gửi, tôi mỉm cười.

Khi nhận được lời nhắn "Xuống tầng, anh mời cà phê", tôi... cũng vẫn đi.

Có gì đó đang thay đổi.

Không quá rõ ràng, nhưng rất thật.

Một sáng thứ Năm, tôi bước vào văn phòng và thấy trên bàn làm việc có một hộp nhỏ màu nâu, không tên người gửi.

Mở ra, bên trong là một cây bút máy sang trọng, và một tờ ghi chú:

“Người viết giỏi phải có cây bút khiến họ muốn viết mỗi ngày.

– MT.”

Tôi cầm cây bút lên, ngắm nó một lúc lâu.

Một món quà không đắt nhất, nhưng đúng lúc và đúng người.

Chiều hôm đó, khi tôi đứng trên sân thượng toà nhà, điện thoại rung lên.

Là tin nhắn từ mẹ chồng cũ – bà Trịnh.

“Lam, có thể về nhà cũ một chuyến được không? Có chuyện quan trọng cần nói.”

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, tay siết chặt điện thoại.

Tôi không còn thuộc về nơi đó nữa. Nhưng… có lẽ tôi nên kết thúc dứt điểm tất cả những phần còn đang lửng lơ.

Tối hôm đó, tôi quay lại căn biệt thự ngày xưa từng là "nhà chồng".

Không còn cảm giác thân quen. Chỉ còn lạnh lẽo, xa cách.

Bà Trịnh đón tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

Không còn vẻ trách móc hay xem thường, mà… là lo lắng.

“Lam, mẹ biết trước kia mẹ không công bằng với con. Nhưng giờ mẹ thấy hối hận.”

Tôi im lặng. Mẹ chồng cũ chưa bao giờ là người dễ dàng nói lời này.

“Trần Khải… nó bị An Chi lừa. Công ty bên cô ta làm giả giấy tờ, vay vốn dưới tên nó. Bây giờ bên ngân hàng đang điều tra. Nếu chuyện này vỡ lở, Trần Khải sẽ mất hết.”

Tôi vẫn giữ nét mặt bình thản.

“Tôi ly hôn rồi. Không còn liên quan.”

Bà nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy van nài:

“Con là người duy nhất nó tin. Nếu con chịu ra mặt, giới truyền thông sẽ dịu lại. Làm ơn, Lam à…”

Tôi rút tay lại.

“Ngày tôi bị anh ta xoá sạch khỏi mạng xã hội, mẹ đang ở đâu?

Ngày tôi bước khỏi nhà này tay trắng, mẹ có từng giữ tôi lại không?

Đừng gọi tôi là 'người duy nhất nó tin'. Tôi từng là người duy nhất tin nó — và tôi đã sai.”

Tôi đứng dậy, quay đi.

“Tôi không quay lại. Không bao giờ.”

Tối muộn, tôi về đến nhà. Mưa rơi lất phất.

Tôi ngồi trên ghế sofa, bật đèn vàng dịu. Không bật nhạc. Chỉ lặng thinh.

Lúc đó, tin nhắn từ Minh Triết đến:

“Anh ở dưới tầng. Nếu em không ngủ, xuống đây với anh một lát.”

Tôi cầm áo khoác, xuống thang máy. Mưa chưa tạnh. Anh đứng bên gốc cây, tay đút túi quần, không mang dù.

“Em gặp người cũ à?” – Anh hỏi, khi thấy mặt tôi hơi tái.

Tôi gật đầu, không nói gì. Anh không hỏi thêm.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên băng ghế dài dưới mái hiên, nhìn dòng xe lướt qua.

“Anh biết… em vẫn còn tổn thương.” – Anh nói, giọng thấp.

“Tôi không sợ vết thương.” – Tôi đáp –

“Tôi chỉ sợ mình chưa đủ lành để mở lòng lần nữa.”

Anh quay sang, ánh mắt kiên định:

“Vậy thì để anh chờ. Cho đến khi em không còn phải cố gắng mạnh mẽ nữa, mà vẫn được yêu.”

Tôi cười, nhẹ như một cái thở ra.

Mưa rơi nhẹ hạt. Nhưng trong tim tôi, một giọt nước cũng vừa rơi xuống — là nước mắt, hay là cảm xúc đang tan chảy, tôi không phân biệt được.

Chỉ biết… lần đầu tiên sau ly hôn, trái tim tôi đã đập sai nhịp. Và tôi không muốn sửa lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.