Tôi chuyển đến ngôi nhà cuối ngõ 13 vào một buổi chiều xám mờ. Trời không mưa, nhưng gió lạnh đến mức khiến da tôi rát như bị cứa. Ngõ hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe máy lách qua, hai bên tường loang lổ rêu và ẩm. Bên trên, những sợi dây điện đen sì quấn chằng chịt như mạng nhện. Mùi ẩm mốc từ cống thoát nước len vào từng hơi thở.
Chủ nhà — một bà lão gầy khô, cặp mắt đục như sương — nói với tôi: “Ở đây rẻ lắm, nhưng… đừng thức khuya.” Rồi bà quay đi, không đợi tôi hỏi thêm. Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi suốt khi dọn đồ.
Phòng trọ nhỏ, khoảng mười lăm mét vuông. Trần thấp, tường cũ, một cửa sổ gỗ nứt rạn nhìn ra khoảng sân sau. Tôi mở cửa, ánh sáng mờ lọt vào, vẽ lên bụi bay lơ lửng. Dưới nền, có một vết nứt chạy từ giữa phòng đến tận chân tường, trông như đường gân màu xám nhạt. Tôi không để tâm, chỉ nghĩ rằng đó là dấu tích của thời gian.
Tối hôm đó, khi đồng hồ trên điện thoại chỉ 2 giờ 58, tôi đang gõ bài phỏng vấn dang dở thì nghe một tiếng “cộc” rất khẽ. Tôi dừng tay. Một giây, hai giây… rồi “cộc… cộc…” tiếp theo, đều đặn, vang lên từ phía tường bên phải — nơi tôi kê chiếc bàn làm việc. Tôi nghĩ có lẽ hàng xóm gõ nhầm tường. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là: ngôi nhà này, theo bà chủ nói, chỉ có một phòng duy nhất sát vách là nhà kho, không ai ở.
Tôi lại gần, áp tai nghe. Bên kia, im lặng. Tôi gõ thử ba tiếng đáp lại. Không phản hồi. Tôi cười gượng, quay lại bàn. Ba phút sau, khi đang cố tập trung viết, tiếng gõ lại vang lên, lần này chậm rãi hơn, như ai đó đang cố đánh vần một nhịp điệu lạ: ba tiếng – dừng – hai tiếng – dừng – rồi một tiếng cuối cùng thật mạnh. Toàn thân tôi nổi da gà.
Tôi bật nhạc điện thoại để át đi, nhưng càng cố nghe nhạc, tiếng gõ càng rõ, vang vào đầu như từ bên trong tường, không phải phía ngoài. Tôi vội cầm điện thoại, bật đèn pin rọi sát vào lớp tường ẩm. Những mảng sơn bong tróc hiện rõ như da người bị cháy xém. Ở giữa bức tường, có thứ gì đó như một vết lõm tròn nhỏ, đủ để đặt vừa một ngón tay. Tôi không hiểu sao lại đưa tay chạm vào.
Ngay khi đầu ngón tay tôi chạm lớp xi măng lạnh, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi rụt tay lại, và thấy trên đầu ngón cái có dính một lớp bụi xám mịn như tro. Tôi lau đi, nhưng mùi của nó hăng và tanh như sắt gỉ. Đêm đó tôi không ngủ được, chỉ nằm nghe tiếng gió rít qua khe cửa và cảm giác có ai đó đang bước đi rất nhẹ ngoài hiên.
Sáng hôm sau, tôi gặp cô hàng xóm ở đầu ngõ, tên Linh. Cô mặc áo khoác trắng, tóc đen buộc thấp, ánh mắt như chứa cả tầng sương mờ. Khi tôi kể chuyện tiếng gõ, cô không ngạc nhiên, chỉ nói khẽ:
“Nghe thấy rồi à?”
Tôi tròn mắt.
“Cô nói… ‘rồi à’ là sao?”
“Ở ngõ này, ai mới dọn vào cũng nghe. Nhưng không phải ai cũng sống ở đây quá ba đêm.”
Câu nói khiến tôi lạnh người. Linh bỏ đi, để lại mùi hương bạc hà phảng phất. Tôi nhìn theo, nhận ra phía lưng áo cô có một vệt cháy xém đen nhỏ, như bị lửa táp.
Đêm thứ hai, tôi cố ngủ sớm, nhưng đến 3 giờ 02 phút, tiếng gõ lại vang lên. Lần này, không chỉ một chỗ. Tôi nghe thấy từ cả ba hướng: tường phải, trần nhà, rồi sàn dưới chân. Mỗi tiếng như có ai đó đang gõ bằng móng tay, khô khốc, chậm chạp. Tôi choàng dậy, tim đập mạnh. Tiếng gõ dừng. Im lặng. Tôi mở điện thoại quay video, ánh sáng đèn pin run rẩy. Khi lia đến bức tường, tôi thấy… có vệt ướt loang từ trên xuống, như nước chảy ngược.
Tôi run tay, tiến lại gần. Vệt nước ấy đột nhiên dừng ở giữa tường, rồi lan ngang, tạo thành hình dạng mơ hồ… giống bàn tay người. Năm ngón. Dài bất thường. Tôi hét lên, chạy ra cửa — nhưng tay nắm cửa không xoay được, như bị ai đó giữ từ bên ngoài.
Trong tích tắc, tôi nghe thấy tiếng thở. Rõ ràng. Từ ngay sau lưng.
Tôi quay phắt lại. Không ai. Căn phòng vẫn im lìm. Nhưng trên vách tường, chỗ bàn tay nước vừa hiện ra, nay đã biến mất — chỉ còn lại một dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng thứ chất đỏ sẫm:
“Đừng gọi tôi nữa.”
Tôi ngã xuống nền, mồ hôi lạnh ướt đẫm. Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Cửa mở toang. Tôi không biết bằng cách nào mình ngủ quên giữa cơn hoảng loạn đó. Dưới sàn, điện thoại tôi rơi lăn lóc, quay ngược vào tường. Tôi mở lại video quay đêm qua. Toàn clip rung lắc, nhiễu sóng. Nhưng ở khung cuối, trước khi video dừng, có một khung hình rõ nét đến rợn người: một khuôn mặt nhòe nhoẹt hiện ra sau vai tôi — đôi mắt trắng đục, không tròng, miệng há rộng, và trong bóng tối sau lưng, có ai đó đang giơ tay chạm vào tóc tôi.
Tôi ném điện thoại xuống đất, thở dốc. Ngoài kia, tiếng bước chân của bà chủ nhà vang lên chậm rãi. Bà dừng trước cửa, gõ ba tiếng — cộc, cộc, cộc — giống hệt nhịp đêm qua.
“Cậu ổn chứ?”
Tôi không trả lời. Cửa mở ra, nhưng không thấy ai ngoài hành lang. Chỉ còn một tờ giấy được nhét vào khe cửa, dòng chữ nghiêng ngả:
“Nếu cậu nghe thấy tiếng gõ ba lần… đừng đáp lại.”