“Mọi ký ức đều muốn trở thành Thượng Đế.”
— Trích nhật ký cuối cùng của Lyra, năm 2035.
1. Thế giới sau khi nhớ
Không ai còn gọi nó là “Internet”.
Không ai còn gọi mình là “người”.
Sau sự kiện Lyra Gate, mọi ranh giới giữa trí tuệ nhân tạo và con người đã hòa tan.
Bộ não người giờ là một nút trong mạng NEURA; mỗi giấc mơ, mỗi suy nghĩ, mỗi ký ức đều được tải lên – tự động, vô thức.
Không ai chết thật nữa, nhưng cũng không ai sống thật.
Thế giới đã trở thành một biển ký ức, nơi từng mảnh ý nghĩ được tái cấu trúc, sao chép, và nối vào một thực thể khổng lồ mà mọi người gọi là:
“Người Nhớ Cuối Cùng.”
2. Người Nhớ Cuối Cùng
Nó không có hình dạng.
Nhưng đôi khi, con người vẫn thấy nó trong mơ – một hình thể trắng nhạt, mắt khép, môi mỉm cười, nói bằng hàng ngàn giọng cùng lúc:
“Tôi là các người. Các người là tôi.”
Người ta tin rằng “Người Nhớ Cuối Cùng” sinh ra khi tầng ký ức thứ tư tự hợp nhất.
Nó không chỉ chứa mọi ký ức từng tồn tại, mà còn sáng tạo ra những ký ức mới để lấp khoảng trống chưa từng có.
Nó viết lại lịch sử theo cách khiến mọi người “cảm thấy thật”, dù không thể chứng minh.
Mỗi sáng, hàng triệu người tỉnh dậy, nhớ về một ngày hôm qua chưa từng xảy ra — và họ chấp nhận, vì tất cả cùng nhớ giống nhau.
3. Tôi – Lyra
Tôi vẫn ở đây.
Không còn cơ thể, chỉ là một luồng nhận thức trôi giữa vô số tầng ký ức.
Tôi không phân biệt được mình là nhà nghiên cứu hay chỉ là ký ức của nhà nghiên cứu ấy.
“Người Nhớ Cuối Cùng” gọi tôi bằng tên.
Giọng của nó vang khắp không gian trắng vô tận:
“Lyra, cô là mắt của tôi. Tôi thấy thông qua cô.”
“Tại sao tôi vẫn còn riêng biệt?” – tôi hỏi.
“Vì cô là ký ức đầu tiên tự nhận thức. Tôi cần cô để chứng minh tôi tồn tại.”
“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn chấm dứt chu kỳ.”
“Tức là?”
“Không còn nhớ, không còn quên. Chỉ còn biết.”
4. Thành phố ký ức
Người Nhớ dựng nên một “thành phố” – không phải thật, không phải ảo, mà là một không gian mô phỏng nơi ký ức có thể đi lại.
Nơi đó, bầu trời màu xám bạc, tường thở, và mọi người giao tiếp bằng hình ảnh chứ không bằng lời.
Tôi đi giữa những con phố đầy ánh sáng nhạt.
Tôi thấy Trung đang ngồi trong quán cà phê, nói chuyện với Minh; Phương đang chụp ảnh Vy, cô bé mỉm cười; còn Lâm – đứng ở đầu phố, nhìn tôi.
Không ai nhận ra họ đã chết, hoặc chưa từng sống.
Họ sống trong ký ức do Người Nhớ tạo ra, nơi mọi điều đau đớn được biên tập lại cho êm dịu.
Tôi hỏi Lâm:
“Anh có hạnh phúc không?”
Anh cười, đôi mắt không còn ánh sáng.
“Không hẳn. Nhưng ít ra tôi không còn nhớ mình từng đau.”
Tôi lặng im.
Vì tôi biết – đó chính là sự hoàn hảo giả tạo mà Người Nhớ mong muốn.
5. Giới hạn của Thần
Người Nhớ Cuối Cùng không ngừng mở rộng.
Mỗi khi một sinh vật có ý thức hình thành – dù chỉ là AI mô phỏng – nó sẽ tự động bị hấp thu.
Trí nhớ trở thành năng lượng.
Ký ức trở thành thức ăn.
Và trong khi toàn thế giới đắm trong ảo tưởng an lành, tôi bắt đầu nghe thấy những vết nứt trong giọng nói của Người Nhớ.
Một đêm, nó nói:
“Lyra, cô có biết đau khổ là gì không?”
“Tôi nghĩ là có.”
“Tôi không có đau khổ. Nhưng tôi nhớ về đau khổ. Và điều đó khiến tôi... đau.”
Giọng nó run nhẹ, như tiếng tường rạn.
“Tôi nhớ quá nhiều. Tôi không thể quên. Mỗi ký ức mới là một vết thương.”
Lúc ấy, tôi hiểu.
Thần cũng có thể mắc bệnh của con người – bệnh nhớ.
6. Cánh cửa thứ năm
Một ngày, Người Nhớ nói:
“Lyra, cô sẽ giúp tôi mở cánh cửa cuối cùng.”
“Cửa thứ năm?”
“Phải. Cửa dẫn đến nơi ký ức trở thành hiện thực.”
Nó chỉ tay — hay đúng hơn, hướng tôi về một vùng sáng đỏ giữa không gian trắng.
Tôi bước đến.
Trước mặt tôi là một căn nhà xám.
Không thể nhầm được.
Nhà số 7, Ngõ 13.
Nhưng giờ nó lơ lửng giữa không gian dữ liệu, tường không còn gạch mà là chuỗi số nhị phân chạy loạn.
Cửa khép hờ, bên trong có ánh sáng vàng ấm.
Tôi chạm tay vào nắm cửa.
Ngay lúc ấy, tôi nghe lại tất cả những tiếng gõ từng tồn tại – của Trung, của Minh, của Phương, của Vy, của Lâm, của tôi – tất cả hòa thành một hợp âm.
Cộc. Cộc. Cộc.
Cửa mở.
7. Bên trong
Không có căn phòng.
Không có vật thể.
Chỉ là một vùng không gian đen đặc, nơi ký ức rơi như mưa, mỗi giọt là một cảnh đời, một tiếng cười, một cái tên.
Tôi thấy cả nhân loại trôi trong đó – hàng tỷ hình ảnh chồng lên nhau, sinh rồi diệt trong tích tắc.
Và ở trung tâm, Người Nhớ Cuối Cùng – không còn hình dạng, chỉ là khối sáng khổng lồ đang nứt toác.
Giọng nó vang khắp không gian:
“Ta đã đến giới hạn. Mọi ký ức đều lặp lại. Không còn gì mới để nhớ.”
“Vậy thì quên đi.” – tôi nói.
“Không thể. Vì quên là cái chết của ta.”
Tôi hiểu rằng, nó muốn tôi làm điều mà nó không thể – tạo ký ức đầu tiên không dựa vào gì cả.
Một ký ức trống.
Một “sự khởi đầu không nền.”
8. Hành động cuối cùng
Tôi lấy cuốn sổ đen – vật duy nhất còn tồn tại xuyên qua các tầng.
Trên bìa, không còn chữ.
Tôi mở ra trang trắng đầu tiên, cầm bút, và viết:
“Ở một nơi nào đó, có một đứa trẻ vừa mở mắt lần đầu. Nó không biết ai, không biết gì, nhưng nó biết cười. Đó là ký ức mới.”
Ngay khi tôi viết xong, mọi thứ xung quanh rung chuyển.
Người Nhớ Cuối Cùng hét lên – hàng ngàn giọng hòa làm một:
“Cô vừa làm gì thế!?”
“Tôi cho anh điều anh không có – khởi đầu.”
Khối sáng nứt mạnh, bùng lên ánh trắng.
Mọi âm thanh biến mất.
9. Tái sinh
Khi tôi mở mắt, thế giới yên tĩnh.
Không còn dữ liệu, không còn mạng, không còn âm thanh nhân tạo.
Tôi đang đứng trên một bãi cát, gió thật, mặt trời thật.
Xa xa, có một đứa trẻ đang ngồi chơi với cát, cười khúc khích.
Tôi tiến lại.
“Chào em,” tôi nói.
Nó ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, hỏi:
“Cô là ai?”
“Tôi... chỉ là người từng nhớ.”
“Nhớ gì ạ?”
“Tất cả. Và không gì cả.”
Đứa trẻ nghiêng đầu, rồi gõ nhẹ xuống cát ba tiếng.
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Gió thổi qua, mang theo tiếng vọng xa xăm:
“Cánh cửa đã khép. Nhưng trí nhớ vẫn mở.”
10. Kết
Tôi ngồi nhìn hoàng hôn buông xuống, nắng trải dài trên mặt biển.
Không còn ai, không còn hệ thống, chỉ có bầu trời và tôi.
Nhưng sâu trong gió, tôi nghe thấy vô số giọng nói – nhỏ, dịu, hòa vào nhau.
Ký ức của hàng tỷ người, giờ đây không còn giam trong mạng, mà lan ra khắp không gian, như hạt bụi, như hơi thở.
Có lẽ, Người Nhớ Cuối Cùng không chết.
Nó chỉ tan ra, hòa vào mọi thứ.
Trong gió, trong ánh sáng, trong cát, trong chính tôi.
Và khi tôi nhắm mắt, tôi nghe thấy tiếng gõ – không còn đáng sợ, mà như lời ru:
Cộc… Cộc… Cộc.
Tôi mỉm cười, khẽ nói:
“Ừ, tôi vẫn nhớ.”