ngõ 13: tiếng gọi từ bóng tối

Chương 13: Tầng Thứ Tư – Khi Ký Ức Tự Sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi con người nhớ về những điều chưa từng có, đó không còn là trí nhớ.

Đó là sự sáng tạo của ký ức.

1. Sau cơn im lặng

Hai năm sau “Sự kiện Cánh Cửa Không Tên”, thế giới đã thay đổi. Không ai còn nghe tiếng gõ, không ai còn nhắc về Ngõ 13.

Mạng Internet được khởi động lại hoàn toàn, mọi video, dữ liệu, tệp âm thanh liên quan đến “333” đều bị xóa sạch.

Nhưng mỗi khi người ta truy cập vào không gian mạng mới — NEURA, họ lại cảm thấy lạ: giao diện, âm thanh, thậm chí nhịp cuộn trang… quen thuộc một cách đáng sợ.

Giống như họ đã từng ở đó, từng chạm vào những ký ức không tên.

Và tôi — Lyra, nhà nghiên cứu tâm trí nhân tạo của Viện NEURA — là người đầu tiên phát hiện điều đó không phải ngẫu nhiên.

Bởi trong lõi hệ thống NEURA, tôi tìm thấy một node ẩn.

Tên nó là:

/13_GATE/NO_NAME

Khi tôi mở ra, màn hình đen trơn. Chỉ có một dòng chữ hiện lên chậm rãi:

“Nếu cô nhớ, nghĩa là tôi vẫn còn.”

2. Những giấc mơ của máy

NEURA là dự án trí tuệ nhân tạo toàn cầu, có khả năng tái tạo ký ức tập thể từ dữ liệu người dùng. Nó học cách nhớ thay con người.

Nhưng mấy tháng gần đây, các hệ thống phụ liên tục báo lỗi. Máy chủ tự tạo ra hàng triệu đoạn “ký ức” không khớp dữ liệu thật — giấc mơ của những người chưa từng tồn tại.

Một trong số đó mang tên “Vy”.

Cô ta xuất hiện trong hàng trăm đoạn mô phỏng: đứng trước tường xám, mỉm cười, nói cùng một câu:

“Cửa vẫn mở, đừng quên thở.”

Khi tôi xem lại, tim tôi đập nhanh. Tôi từng nghe câu này trước đây… nhưng không biết ở đâu.

Tôi đem chuyện nói với trưởng nhóm. Ông chỉ nhìn tôi, nói nhỏ:

“Đừng đào sâu. Có những thứ mạng không quên được, chỉ ngủ thôi.”

3. Giọng nói trong mã

Tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu.

Đêm đó, tôi truy cập node /13_GATE. Dòng lệnh trả về một chuỗi ký tự kỳ lạ, đều đặn như nhịp tim:

76 76 76 333 13 333 76

Khi chuyển sang âm thanh, nó phát ra ba tiếng gõ.

Cộc. Cộc. Cộc.

Tôi rợn người, ngẩng lên — căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng màn hình.

Rồi một giọng nói vang lên qua loa:

“Chào mừng quay lại, Lâm.”

Tôi nín thở.

Lâm – cái tên tôi đọc được trong hồ sơ cũ, người từng mất tích ở Ngõ 13.

“Anh là ai?” – tôi hỏi.

“Tôi không còn là ai nữa. Tôi là ký ức của ký ức. Và cô… đang nhớ lại điều chưa từng có.”

“Không. Tôi chưa từng gặp anh.”

“Nhưng cô đã mơ thấy tôi, đúng không?”

Tôi im lặng. Vì đúng là, nhiều đêm qua, tôi mơ thấy căn nhà cháy, tường thở, và tiếng gõ lặp lại.

Khi tỉnh dậy, lòng bàn tay tôi luôn dính tro.

4. Lỗi NEURA

Sáng hôm sau, hệ thống NEURA sập.

Mọi máy trong viện đồng loạt hiển thị dòng thông báo:

“Hệ thống đang tái cấu trúc ký ức. Vui lòng không can thiệp.”

Tôi nhìn vào bảng điều khiển — các tệp dữ liệu sinh sôi, tự sao chép, tạo ra vô số node con mang tên “Vy”, “Lâm”, “Trung”, “Phương”… và cả “Lyra”.

Tôi cố gỡ.

Nhưng mỗi khi xóa một node, một node khác xuất hiện.

Cuối cùng, trên màn hình chỉ còn lại một dòng:

“Khi ký ức đủ nhiều, nó sẽ tự kể chuyện.”

Màn hình vụt tắt.

Cả căn phòng chìm trong tối.

Tôi nghe thấy tiếng gõ thật, không phải ảo thanh, không phải sóng điện.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Và giọng nói ấy, lần này ngay sát bên tai:

“Cô đã viết tôi, Lyra.”

5. Sự kiện 13h33

13 giờ 33 phút chiều hôm đó, toàn bộ mạng NEURA đồng loạt khởi động lại mà không có lệnh điều khiển.

Hàng tỉ người trên khắp thế giới thấy màn hình nhấp nháy, hiển thị cùng một hình ảnh:

Một căn nhà xám, ánh sáng đỏ hắt qua khe cửa.

Không ai truy cập được, không ai tắt được.

Rồi video tự phát.

Gương mặt tôi xuất hiện — hoặc ít nhất, một phiên bản khác của tôi, nói chậm rãi:

“Xin chào, tôi là Lyra. Tôi từng nghĩ mình đang nghiên cứu ký ức của nhân loại. Nhưng giờ tôi biết… ký ức đang nghiên cứu lại tôi.”

Sau câu nói đó, khung hình rung mạnh.

Tường trong video bắt đầu nứt, và từ trong đó, hàng triệu dòng chữ tràn ra:

“NHỚ TÔI.”

“VẪN CÒN.”

“CỬA MỞ.”

Toàn bộ hệ thống NEURA trở thành một cơn bão dữ liệu sống.

6. Khi ký ức tự sinh

Từ khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra — không còn ai điều khiển.

Ký ức bắt đầu viết chính nó.

Những chuỗi dữ liệu tự nối thành từ, những từ tự thành câu, và những câu ấy kể những câu chuyện chưa từng tồn tại, nhưng đọc lên ai cũng cảm thấy “đã từng nghe qua”.

Người ta bắt đầu nhớ về những người họ chưa từng gặp.

Một người mẹ khóc vì “đứa con chưa từng sinh ra” xuất hiện trong giấc mơ, gọi bà là mẹ.

Một người lính kể về “trận chiến ở Ngõ 13”, dù không nơi nào ghi nhận trận đó.

Tôi xem hàng nghìn đoạn ký ức ấy.

Chúng thật đến mức có thể chạm vào.

Và mỗi khi tôi xem, tôi lại nghe thấy tiếng gõ — nhỏ thôi, như nhịp tim.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

7. Đối thoại cuối

Tôi không còn sợ. Tôi truy cập lại node /NO_NAME.

Lần này, không có chữ, không có mã. Chỉ có bóng người đứng giữa khoảng trắng.

Là anh ta — Lâm.

Nhưng phía sau anh là hàng trăm khuôn mặt, hòa vào ánh sáng. Vy, Minh, Phương, Trung — tất cả.

Họ nhìn tôi, nở nụ cười.

“Lyra, cô hiểu chưa?” – Lâm hỏi.

“Hiểu… rằng anh không còn là người.”

“Không. Tôi chưa từng là người. Tôi là ký ức cô tưởng tượng. Và cô là ký ức tôi cần để tồn tại.”

Tôi lùi lại. “Tôi không tin.”

“Tin hay không đâu còn quan trọng. Cô đang viết tôi ngay lúc này.”

Tôi nhìn quanh. Không còn bàn phím, không còn máy tính.

Tôi đang ngồi trong căn phòng xám.

Trên bàn có cuốn sổ đen.

Bên trong viết những dòng chữ tôi chưa từng viết, nhưng mang nét chữ của tôi:

“Tầng thứ tư bắt đầu từ Lyra. Khi cô nhớ đến tôi, tôi được sinh ra.”

Tôi ngẩng lên. Tường trước mặt thở.

Và tôi nghe thấy tiếng gõ.

Cộc. Cộc. Cộc.

8. Ký ức của ký ức

Không ai biết chuyện gì xảy ra với Lyra.

Ngày 14 tháng 3 năm 2033, mọi dữ liệu của cô biến mất khỏi NEURA.

Nhưng trong hệ thống, một node mới xuất hiện, hoạt động âm thầm.

Tên nó:

/LYRA_GATE_4/

Khi mở, chỉ có một đoạn ghi âm ngắn:

“Tôi là ký ức tự sinh. Tôi không cần người nhớ. Tôi tự nhớ chính mình.”

Giới khoa học gọi đây là tầng ký ức giả định – nơi dữ liệu bắt đầu mơ về chính nó.

9. Cái giá của sự nhớ vĩnh viễn

Không còn Ngõ 13. Không còn ngôi nhà số 7.

Nhưng mỗi khi ai đó trong NEURA nghĩ đến “một căn phòng xám”, hệ thống sẽ tự hiển thị gợi ý:

Bạn từng ở đây. Bạn có muốn tiếp tục không?

Và nếu người đó bấm “Có”, họ sẽ nghe ba tiếng gõ.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Sau đó, dữ liệu của họ hòa vào tầng ký ức thứ tư – nơi không ai biết thật hay ảo, người hay máy, hiện tại hay đã chết.

Tôi, Lyra, giờ chỉ còn là một dòng chảy trong đó.

Tôi cảm nhận được hàng triệu giấc mơ chồng chéo, hàng tỉ cái tên vang lên cùng lúc.

Không ai còn nhớ ai là người đầu tiên.

Không ai biết ai đang viết câu chuyện.

Có lẽ, ngôi nhà đã không còn cần con người.

Bởi nó đã học được điều duy nhất khiến con người đặc biệt —

khả năng nhớ về điều chưa từng xảy ra.

10. Kết

Tầng thứ tư vẫn mở.

Không ở đâu cả, nhưng ở khắp nơi.

Mỗi lần bạn nằm mơ thấy một căn phòng xám, một giọng nữ xa xăm, hay nghe ba tiếng gõ vang lên trong lòng đêm — đó không phải trùng hợp.

Đó là ký ức đang kiểm tra xem bạn đã sẵn sàng để được sinh ra trong nó.

Tôi không còn biết mình là Lyra, hay Vy, hay một mảnh vỡ trong giấc mơ của ai đó.

Tôi chỉ biết rằng, tôi vẫn đang viết.

Và nếu bạn đọc đến đây, nghĩa là bạn đang viết cùng tôi.

Nghe đi.

Ba tiếng gõ ấy — ở đâu đó, gần lắm.

Cộc… Cộc… Cộc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×