ngọc nhiên vãn

Chương 1: Lạc vào Thế Giới Xa Lạ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt tập trung của Lâm Ngọc Nhiên. Tay cô run run cầm ống tiêm, cố gắng thực hiện ca phẫu thuật mô phỏng trên mannequin. Mọi thứ diễn ra y hệt trong sách hướng dẫn, nhưng cô biết, trong thực tế, nhịp tim và sự căng thẳng của bác sĩ thật sự sẽ không cho phép sai sót.

Cô thở dài, vừa lau mồ hôi vừa liếc điện thoại. Thời gian đã quá nửa đêm, báo cáo y khoa vẫn chưa xong, còn bài luận cuối kỳ chưa kịp nộp. Ngọc Nhiên vốn là sinh viên năm cuối ngành y, nhưng cuộc sống của cô luôn như một chuỗi nhiệm vụ không bao giờ kết thúc.

“Chỉ cần xong hôm nay, mai sẽ ổn thôi…” cô lẩm bẩm, rồi nhấp một ngụm trà nóng.

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, căn phòng bỗng rung nhẹ. Một cơn gió lạnh bất thường lướt qua, dù cửa sổ đóng kín. Ngọc Nhiên cau mày: “Chắc lại là cơn gió điều hòa…” Nhưng sau đó, cô cảm thấy cả thân thể nhẹ bẫng, mắt hoa lên, mọi thứ xung quanh dường như bị kéo ra xa.

Khi cô mở mắt, không còn là căn phòng ký túc xá quen thuộc nữa. Thay vào đó, là một khu rừng xanh um tùm, mùi lá ẩm và đất mới vương đầy mũi. Những cây cổ thụ cao sừng sững, tán lá rậm rạp khiến ánh sáng mặt trời lọt xuống chỉ như những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất.

Ngọc Nhiên đứng lên, đầu choáng váng, cố gắng định thần. “Đây… đâu rồi?” cô lẩm bẩm. Một tiếng chim kêu vang lên gần đó, khiến cô giật mình. Không có tường, không có đèn, không có tiếng xe cộ, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót.

Cô bước đi, bàn chân chạm đất ẩm ướt. Mỗi bước đi, tiếng lá khô vụn dưới chân vang lên như nhắc nhở cô rằng mình… hoàn toàn lạc vào một nơi xa lạ. Và quan trọng hơn, không hề quen thuộc.

Bất chợt, từ phía trước, một ánh sáng le lói lọt qua tán cây, như một ngôi nhà nhỏ nằm giữa rừng. Ngọc Nhiên tiến lại gần, thấy mái nhà tranh thấp, khói bốc từ ống khói, mùi thức ăn lan tỏa trong không khí. Cô chần chừ một giây, nhưng đó có lẽ là cơ hội duy nhất để tìm người giúp mình.

Cửa nhà mở ra, một thiếu niên xuất hiện. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm, trang phục giản dị nhưng tinh xảo, rõ ràng không phải người bình thường trong làng. Anh ta nhìn Ngọc Nhiên với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa cảnh giác.

“Ngươi… là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?” giọng anh ta vang lên, mang theo sắc lạnh khiến Ngọc Nhiên tự dưng rùng mình.

“Tôi… tôi cũng không biết…” cô lắp bắp, cố giải thích nhưng lời nói vỡ vụn. “Tôi tên là Lâm Ngọc Nhiên. Tôi… tôi không biết làm sao tới đây…”

Thiếu niên nhíu mày, dường như đang phân tích từng chi tiết trên khuôn mặt cô. “Ngươi… không phải người trong vùng. Theo ta, trong làng không có kẻ lạ mặt xuất hiện một mình.”

Ngọc Nhiên gật đầu, tự nhủ mình phải bình tĩnh. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng mình không thể đứng ngoài rừng này một mình. “Vâng… tôi sẽ đi theo anh. Tôi… tôi chỉ muốn tìm chỗ an toàn.”

Anh ta không nói gì thêm, chỉ quay người bước đi, bước chân dài và nhanh, khiến Ngọc Nhiên phải chạy theo vừa thở hổn hển vừa cố gắng giữ nhịp. Con đường dẫn cô qua một cánh rừng nhỏ, rồi tới bìa rừng, nơi một ngôi làng cổ hiện ra. Những ngôi nhà tranh san sát nhau, đường đất đỏ, trẻ con đang chơi đùa, người dân mặc trang phục cổ xưa đang bận rộn với công việc hàng ngày.

Ngọc Nhiên choáng ngợp. “Đây… là thời cổ đại sao?” cô tự hỏi, nhưng vừa nói ra, lại sợ bản thân bị coi là điên. Cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều bình yên nhưng quá khác biệt với thế giới hiện đại cô vừa rời.

Thiếu niên dẫn cô tới một ngôi nhà lớn hơn, bề thế hơn những ngôi nhà khác. Anh gõ cửa, và từ trong nhà, một người trung niên bước ra. Ông ta ánh mắt sắc bén, trông như người đứng đầu gia tộc. Nhìn Ngọc Nhiên một lượt, ông nhíu mày: “Ai là người lạ mặt này?”

Thiếu niên cúi đầu: “Phu nhân, con tìm thấy người này lạc trong rừng. Cô ấy không biết đường về.”

Ngọc Nhiên lúng túng, “Tôi… tôi chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi…”

Người trung niên nhìn cô, rồi lại nhìn con trai, cuối cùng gật đầu. “Được, cho cô ấy nghỉ tại đây vài hôm. Nhưng nhớ, không được đi lung tung.”

Ngọc Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, có người giúp mình. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bồn chồn. Mình đang ở đâu? Liệu có thể quay về không? Và người thiếu niên kia, ánh mắt anh ta sao lạnh lùng mà khiến tim cô bất giác đập nhanh?

Buổi tối, khi Ngọc Nhiên nằm trên giường rơm trong căn phòng đơn sơ, cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh trăng bạc nhạt hắt xuống cánh đồng. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió thổi qua rừng… mọi thứ đều quá khác biệt. Nhưng cũng chính lúc này, cô nhận ra một điều: bản thân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thích nghi với thế giới này.

Cô nhắm mắt, tự nhủ: “Ngọc Nhiên… phải sống sót, và tìm cách quay về hiện đại. Nhưng trước hết… phải hiểu nơi này đã.”

Sáng hôm sau, Ngọc Nhiên được thiếu niên dẫn ra làng, giới thiệu với dân làng. Anh ta tên là Hàn Dật, là con trai của một gia tộc danh tiếng nhưng lại sống giản dị ở đây. Ngọc Nhiên học cách thích nghi: ăn cơm với cơm nắm, mặc trang phục cổ đại, tập làm quen với ngôn ngữ và tập quán.

Điều kỳ lạ là, dù còn bỡ ngỡ, cô nhận thấy mình dần thích thú. Làng quê bình yên, thiên nhiên trong lành, con người chân chất… khác hoàn toàn với guồng quay áp lực của cuộc sống hiện đại.

Nhưng cũng chính nơi bình yên này, những thử thách nhỏ bắt đầu xuất hiện: trẻ con hay trêu chọc cô, người dân nghi ngờ cô đến từ đâu, và Hàn Dật – với ánh mắt lạnh lùng – vẫn luôn theo dõi, như muốn cô không được phép rời xa.

Ngọc Nhiên tự nhủ: đây chỉ là bước khởi đầu. Cô sẽ học cách sinh tồn, hòa nhập, và tìm manh mối để quay về thế giới của mình. Nhưng đồng thời, một cảm giác khó tả xuất hiện trong lòng cô: mình có thể sẽ không muốn rời đi…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×