Sáng sớm, ánh nắng len qua kẽ lá, chiếu xuống mái nhà tranh và cánh đồng xanh mướt. Lâm Ngọc Nhiên thức dậy với cảm giác vừa lạ vừa quen: lạ vì không còn tiếng chuông báo thức, quen vì cơ thể cô vẫn mang theo thói quen hiện đại—lướt điện thoại và pha trà nóng. Nhưng điện thoại thì không còn sóng, và nước nóng… không tồn tại ở đây.
Ngọc Nhiên ngồi bật dậy, nhìn quanh căn phòng rơm. “Được rồi, phải thích nghi thôi…” cô lẩm bẩm, cố hít một hơi sâu để lấy tinh thần. Hình dung bữa sáng cổ đại xuất hiện trong đầu, cô vừa thấy hài hước vừa… hơi sợ.
Bước ra sân, cô nhìn thấy Hàn Dật đang tập luyện với thanh kiếm gỗ. Anh ta đứng thẳng, đôi mắt sáng như pha lê, mọi động tác đều chuẩn xác, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Khi nhìn thấy cô, anh gật đầu một cái, nói giọng trầm:
“Dậy rồi à? Theo ta, bữa sáng đang chuẩn bị xong.”
Ngọc Nhiên gật đầu, cố tỏ ra bình tĩnh: “Ừ… đi thôi.”
Hai người đi vào bếp, nơi vài người trong gia tộc đang bận rộn chuẩn bị cơm. Họ nhìn Ngọc Nhiên với ánh mắt tò mò. Một bà trung niên tiến tới, hỏi:
“Người lạ, ngươi ăn được thức ăn của chúng ta chứ?”
Ngọc Nhiên gật gù, nhưng vừa nhìn các món ăn, cô lộ vẻ bối rối. Nào là cơm nắm, thịt kho với rau muối, trứng hấp, và một số món lạ lẫm mà cô chưa từng thấy.
Cô lẩm bẩm: “Cơm nắm… trứng hấp… chắc phải thử…”
Hàn Dật nhíu mày nhìn cô: “Ăn chậm thôi. Người mới phải từ từ.”
Ngọc Nhiên ngồi xuống, cẩn thận cầm chiếc đũa. Cô nhìn món cơm nắm, nhấp một miếng, và ngay lập tức… mồm cô tê tê vì vị mặn và hơi dai. Cô nhai chậm, cố gắng không tạo ra tiếng động lớn.
Một đứa trẻ trong nhà nhảy lên, nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch: “Chị người lạ, ăn chậm quá! Mau đi nhanh, để tôi lấy thêm cá khô cho!”
Ngọc Nhiên đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa thấy thú vị: trẻ con ở đây thật sống động. Cô mỉm cười, cố gắng hòa nhập: “Ừ… cảm ơn nhé.”
Nhưng bữa sáng chưa yên. Khi cô vừa lấy thêm cơm, tay trượt, làm rơi một ít xuống sàn. Một vài người trong gia tộc nhìn cô, nhíu mày. Ngọc Nhiên vội vàng cúi xuống nhặt, lúng túng: “Xin lỗi… tôi… tôi chưa quen…”
Hàn Dật bước tới, ánh mắt lạnh nhưng giọng nói bình tĩnh: “Không sao. Chỉ cần cẩn thận hơn lần sau.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa sợ vừa thấy an tâm. Dù ánh mắt anh có sắc lạnh, nhưng rõ ràng anh quan tâm đến cô theo cách riêng.
Bữa sáng trôi qua với nhiều tiếng cười, sự bỡ ngỡ và cả chút xấu hổ của Ngọc Nhiên. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là cách mọi người đối xử với cô: tuy còn dè dặt, nhưng không hề thù địch. Ngược lại, Hàn Dật luôn đứng gần, theo dõi, đôi khi đưa tay giúp cô khi cần, nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Sau bữa sáng, Hàn Dật dẫn cô ra ngoài cánh đồng để dạy cô một vài kỹ năng sinh tồn cơ bản: hái rau, phân biệt các loại cây ăn được, nhận biết dấu hiệu mưa và thời tiết. Ngọc Nhiên học hỏi nhanh nhẹn, nhưng cũng không tránh khỏi vài lần ngã nhào, khiến Hàn Dật phải nhíu mày, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ khó nén nụ cười.
“Kỹ năng sinh tồn quan trọng,” anh nói, giọng vẫn đều đều, “nếu muốn sống sót ở đây, không thể dựa vào may mắn.”
Ngọc Nhiên gật đầu, tự nhủ: “Đúng, phải thích nghi, phải sống sót.”
Buổi chiều, Hàn Dật dẫn cô đi thăm một số gia tộc lân cận, giới thiệu với dân làng. Mọi người nhìn cô với ánh mắt tò mò, đôi lúc còn thì thầm bàn tán. Ngọc Nhiên cảm thấy mình như một nhân vật trong tiểu thuyết cổ đại mà cô từng đọc, vừa lạ vừa thích thú.
Khi đi qua một con suối nhỏ, cô bất cẩn trượt chân, ngã ụp xuống nước. Hàn Dật lao tới kéo cô lên, vừa kéo vừa nghiêm giọng:
“Cẩn thận!”
Ngọc Nhiên ướt sũng, đỏ mặt, vừa tức vừa thấy hài hước: “Cái suối này… sao trơn vậy!”
Anh chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng một phần trong ánh mắt đó khiến cô bỗng thấy rung động.
Chiều muộn, khi trở về nhà, Ngọc Nhiên được giao nhiệm vụ nấu bữa tối. Cô chưa từng nấu món cổ đại, nhưng với kinh nghiệm hiện đại, cô cố gắng áp dụng một số kiến thức: rửa rau sạch, nêm gia vị vừa phải, và chú ý độ chín của thức ăn.
Mọi người nhìn cô vừa tò mò vừa chờ đợi. Khi bữa tối hoàn thành, cô đem ra bàn. Món ăn vừa lạ vừa hấp dẫn, khiến mọi người ăn ngon lành. Hàn Dật nhíu mày nhìn cô, hỏi:
“Ngươi… tự chế biến?”
Ngọc Nhiên gật đầu, đỏ mặt: “Vâng… một chút thay đổi để hợp khẩu vị…”
Anh nhìn cô một lúc, rồi gật đầu: “Tốt.”
Cô thở phào, nhưng ngay lập tức nhận ra một điều: Dù bữa tối thành công, Hàn Dật vẫn giữ ánh mắt lạnh, như muốn thử thách cô, xem cô có thể thích nghi với thế giới này không.
Tối hôm đó, Ngọc Nhiên nằm trên giường, nhìn trần nhà, nhớ về thế giới hiện đại: quán cà phê, lớp học, bạn bè, điện thoại… Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng, ở nơi này, cô cảm thấy sống động hơn bao giờ hết.
Cô nghĩ về Hàn Dật – thiếu niên lạnh lùng, nhưng dường như lúc nào cũng quan tâm đến cô. Cô không biết mình sẽ phải trải qua những thử thách gì, nhưng một cảm giác kỳ lạ xuất hiện: Mình có thể sẽ không muốn rời đi…
Cô nhắm mắt, thở dài: “Ngày mai, sẽ là ngày tiếp theo… phải học thêm nhiều kỹ năng, phải làm quen với cuộc sống ở đây, và… phải hiểu anh ấy hơn.”
Nhưng Ngọc Nhiên chưa biết rằng, cùng với sự hòa nhập, những chuyện kỳ lạ hơn, thử thách hơn sẽ ập tới, và Hàn Dật – với ánh mắt sắc lạnh nhưng khó lý giải – sẽ là người đồng hành cùng cô, không chỉ là hướng dẫn mà còn là thử thách trong trái tim cô.