ngọc nhiên vãn

Chương 8: Bí Ẩn Trong Đêm Tối


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống làng quê, bầu trời u ám, chỉ còn ánh trăng bạc le lói chiếu qua kẽ lá. Lâm Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra cánh đồng, tim vẫn đập nhanh sau những sự kiện gần đây. Ba ngày qua, cô đã học cách tự lập, quan sát và đối mặt với nguy hiểm. Nhưng trong lòng, vẫn có cảm giác bất an: “Người phụ nữ bí ẩn, những kẻ rình rập, và cả Tiểu Thanh… liệu có thật sự an toàn?”

Hàn Dật đứng ngoài sân, ánh mắt sắc bén, quan sát mọi hướng. Anh không nói nhiều, chỉ gật đầu khi Ngọc Nhiên bước ra. Lần này, anh dẫn cô vào rừng sâu hơn, nơi những cánh rừng um tùm, tiếng côn trùng rỉ rả xen lẫn tiếng lá xào xạc.

“Đêm nay sẽ là bài kiểm tra quan trọng nhất,” Hàn Dật nói, giọng đều nhưng uy lực. “Ngươi sẽ phải chứng minh khả năng sinh tồn, quan sát và phản ứng nhanh trong tình huống nguy hiểm. Nếu không, ngươi sẽ gặp nguy hiểm thật sự.”

Ngọc Nhiên hít sâu, cảm giác hồi hộp trỗi dậy. Cô tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Mình đã học được nhiều, và lần này, mình phải tự tin đối mặt.”

Khi họ tiến sâu vào rừng, một tiếng la hét vang lên từ phía xa. Ngọc Nhiên và Hàn Dật lao tới, thấy Tiểu Thanh đang bị hai bóng người vây quanh, ánh mắt hoảng sợ. Ngay lập tức, Hàn Dật lao tới, giọng lạnh lùng: “Ngươi dừng lại ngay!”

Người lạ quay lại, nhìn thấy Hàn Dật, nhưng vẫn cố lao tới. Ngọc Nhiên cảm thấy tim đập mạnh, vừa sợ hãi vừa căng thẳng. Cô nhận ra rằng lần này không chỉ là thử thách sinh tồn, mà còn là bảo vệ người khác trong nguy hiểm thực sự.

Hàn Dật nhanh như chớp, lao tới chặn người lạ, dùng sức mạnh và kỹ năng chiến đấu để khống chế họ mà không gây thương tích quá nặng. Tiểu Thanh đứng bên, run rẩy nhưng biết mình an toàn nhờ Hàn Dật. Ánh mắt cô lóe lên sự biết ơn, nhưng cũng có chút gì đó khó hiểu.

Khi mọi thứ tạm ổn, Hàn Dật kéo Tiểu Thanh ra một chỗ an toàn, rồi nhìn thẳng vào Ngọc Nhiên: “Hôm nay, ngươi sẽ học điều quan trọng nhất: không chỉ tự lập, mà còn phải bảo vệ những người xung quanh. Và… biết phân biệt ai là bạn, ai là thù.”

Ngọc Nhiên gật đầu, tim vẫn còn đập nhanh. Cô cảm thấy lần đầu tiên, mình thực sự đối diện với nguy hiểm mà không sợ hãi, nhờ có Hàn Dật bên cạnh.

Sau khi trở về làng, Tiểu Thanh dẫn Ngọc Nhiên vào một góc riêng, ánh mắt nghiêm túc: “Ngọc Nhiên, tớ phải nói cho cậu biết một bí mật. Tớ không phải là người bình thường. Gia đình tớ từng là những người bảo vệ rừng, và tớ đã học được nhiều kỹ năng sinh tồn, chiến đấu và quan sát từ nhỏ. Tớ đến đây để quan sát và giúp đỡ cậu, nhưng cũng để bảo vệ rừng và dân làng khỏi những kẻ xấu.”

Ngọc Nhiên sững sờ, vừa kinh ngạc vừa thán phục: “Vậy hóa ra tất cả những gì Tiểu Thanh làm đều có lý do… và cô ấy mạnh mẽ hơn mình tưởng rất nhiều.”

Buổi tối, Ngọc Nhiên bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nấu cơm, rau và cá nướng. Hàn Dật đứng cạnh, thi thoảng đưa ra nhận xét, ánh mắt lần này bớt lạnh lùng. Anh nói: “Hôm nay, ngươi đã chứng minh khả năng quan sát, sinh tồn và phản ứng nhanh. Ngươi không còn là cô gái mới đến nữa. Ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều.”

Ngọc Nhiên cảm thấy trái tim mình rung động, vừa tự hào vừa xúc động. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… nhìn mình với ánh mắt như thế, làm mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để xứng đáng với sự quan tâm này.”

Đêm xuống, cánh đồng tràn ngập ánh trăng, tiếng côn trùng rả rích và gió thổi qua mái tranh. Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ, hình dung lại toàn bộ ngày hôm nay: nguy hiểm thật sự, Tiểu Thanh hé lộ bí mật, và Hàn Dật hành động quyết liệt để bảo vệ cô và dân làng.

Cô nhận ra rằng cuộc sống nơi đây sẽ không bao giờ bình yên như vẻ bề ngoài. Mỗi thử thách, mỗi âm mưu đều đẩy cô phải mạnh mẽ hơn, nhạy bén hơn, và trái tim cô cũng bắt đầu rung động mãnh liệt với Hàn Dật.

Trong bóng đêm, Ngọc Nhiên nhắm mắt, tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn, nhưng mình sẽ không sợ. Mình sẽ sống sót, học cách tự lập, bảo vệ người khác, và… học cách mở lòng với Hàn Dật – người luôn khiến tim mình rung động.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×