Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu nhẹ qua mái nhà tranh, rọi lên giọt sương còn đọng trên lá. Lâm Ngọc Nhiên thức dậy với cảm giác cơ thể nhức mỏi nhưng tâm trí lại đầy tinh thần. Ba ngày qua, cô đã trải qua những thử thách sinh tồn, những cơn bão bất ngờ, xung đột với người phụ nữ bí ẩn, và học được cách quan sát, nhận biết kẻ thù. Giờ đây, cô cảm thấy một điều kỳ lạ: mình bắt đầu quen dần với cuộc sống nơi đây, và trái tim cũng dần rung động vì Hàn Dật – thiếu niên lạnh lùng nhưng luôn bảo vệ cô theo cách im lặng.
Ngọc Nhiên bước ra sân, nhìn thấy Hàn Dật đang đứng chờ, ánh mắt sắc lạnh như thường lệ nhưng lần này tràn đầy quyết tâm. Anh không nói gì, chỉ gật đầu rồi dẫn cô đi về phía cánh rừng xa hơn, nơi chưa ai dám đặt chân.
“Ngày hôm nay, ngươi sẽ học cách sinh tồn độc lập. Không ai đứng cạnh, không ai bảo vệ,” Hàn Dật nói, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Ngươi sẽ phải tự tìm nước, thực phẩm, và dựng chòi tạm cho mình. Đây là bước tiến quan trọng nhất.”
Ngọc Nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh. Cô thầm nghĩ: “Đã đến lúc thử thách bản thân thật sự. Mình phải làm được, không chỉ vì bản thân, mà còn vì cảm giác tin tưởng vào anh ấy.”
Họ đi dọc con đường nhỏ quanh cánh đồng, rồi tiến sâu vào rừng. Trong rừng, cây cối um tùm, ánh sáng lọt qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng nhạt. Ngọc Nhiên học cách nhận biết các loài cây ăn được, tìm củi khô, và kiểm tra nguồn nước. Mỗi bước đi, cô đều quan sát dấu chân động vật, mùi đất, hướng gió, để tránh nguy hiểm. Hàn Dật đi phía sau, theo dõi nhưng không can thiệp, chỉ thi thoảng nhắc nhở: “Cẩn thận, đó không phải cây ăn được.”
Giữa buổi sáng, một tiếng rì rào vang lên phía trước. Ngọc Nhiên dừng lại, cúi người, lắng nghe. Từ bụi cây, một nhân vật mới xuất hiện – một thiếu nữ trạc tuổi cô, mặc áo đơn giản, ánh mắt nhanh nhẹn nhưng ẩn chứa sự cảnh giác.
“Xin chào… tôi tên là Tiểu Thanh,” thiếu nữ cúi đầu chào. “Tôi đã sống ở rừng này lâu, và biết nhiều nơi nguy hiểm.”
Hàn Dật bước lên, ánh mắt cảnh giác. “Ngươi đến đây làm gì?”
Tiểu Thanh cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt có gì đó không rõ: “Tôi… chỉ muốn giúp một người mới. Không làm hại ai cả.”
Ngọc Nhiên cảm thấy tò mò, nhưng cũng có chút cảnh giác. Cô thầm nghĩ: “Người này có vẻ biết nhiều về rừng. Có lẽ mình có thể học hỏi, nhưng không thể tin hoàn toàn.”
Hàn Dật gật đầu: “Được, nhưng ngươi phải nghe theo hướng dẫn của tôi. Bất cứ hành động liều lĩnh nào đều sẽ chịu trách nhiệm.”
Cả ba bắt đầu đi sâu vào rừng, tìm những nơi an toàn để dựng chòi tạm. Ngọc Nhiên tự tay chọn cây, buộc dây thừng, dựng nền chòi, lần này nhanh nhẹn và chắc chắn hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên. Tiểu Thanh quan sát, thỉnh thoảng hướng dẫn một vài chi tiết nhỏ, khiến Ngọc Nhiên học hỏi được nhiều điều về kỹ năng sinh tồn.
Buổi trưa, họ nghỉ chân bên một khe suối nhỏ. Tiểu Thanh chỉ cách lọc nước, phân biệt đá lẫn cát, và nhận biết những loại lá có thể nấu ăn. Ngọc Nhiên chăm chú học hỏi, kết hợp những gì Hàn Dật đã dạy. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình thực sự có thể sống sót trong rừng một cách độc lập, và điều đó mang lại một cảm giác tự tin lạ kỳ.
Nhưng giữa lúc yên bình, một tiếng hú vang lên từ phía xa, khiến cả ba giật mình. Ngọc Nhiên nhìn Hàn Dật, thấy anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén. Tiếng hú lặp lại, gần hơn, và mang theo âm điệu lạ lùng, khiến tim cô đập nhanh.
“Nguy hiểm đến gần,” Hàn Dật nói, giọng bình tĩnh nhưng uy lực. “Chuẩn bị tinh thần. Không ai được sơ hở.”
Tiểu Thanh nhìn Ngọc Nhiên, ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi phải thật cẩn thận. Nguy hiểm không chỉ là động vật, mà còn là những kẻ rình rập trong rừng.”
Một bóng người từ sau bụi cây lao tới, tay cầm gậy, bước đi lảo đảo nhưng đầy uy lực. Ngọc Nhiên cảm nhận rõ ràng mối đe dọa, tim đập thình thịch. Hàn Dật lao tới, cản đường đối phương, giọng sắc lạnh: “Dừng lại ngay!”
Người lạ không ngờ, nhưng vẫn cố lao tới. Ngọc Nhiên bị một cú xô nhẹ, mất thăng bằng, nhưng phản xạ nhanh, lùi lại kịp. Tiểu Thanh lao tới, dùng cây gậy nhỏ chắn đường đối phương, tạo cơ hội cho Hàn Dật kiểm soát tình huống.
Chỉ trong tích tắc, Hàn Dật đã túm được người lạ, giọng đều nhưng uy lực: “Ngươi làm gì ở đây? Tại sao lại rình rập người khác?”
Người lạ hét lên, nhưng ánh mắt lóe lên sự sợ hãi khi nhìn Hàn Dật. Ngọc Nhiên đứng phía sau, hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô nhận ra lần này, thử thách không chỉ là sinh tồn, mà còn là đối mặt trực tiếp với nguy hiểm và học cách bảo vệ bản thân.
Sau khi tình huống kết thúc, Hàn Dật quay lại nhìn Ngọc Nhiên, ánh mắt mềm mại hơn một chút. Anh nói: “Hôm nay, ngươi đã học được cách đối mặt với nguy hiểm thật sự. Ngươi không còn là cô gái mới đến nữa, mà đã có thể tự lập và quan sát tình huống.”
Ngọc Nhiên cảm thấy trái tim mình rung động, vừa tự hào vừa xúc động. Cô nhìn Hàn Dật, thầm nghĩ: “Anh ấy… luôn ở bên, bảo vệ và dạy mình. Mình phải mạnh mẽ hơn để xứng đáng với sự quan tâm này.”
Chiều tối, cả ba trở về làng, trời đã tạnh mưa. Ngọc Nhiên chuẩn bị bữa tối, nấu cơm, rau, cá và bánh gạo. Hàn Dật quan sát, thỉnh thoảng đưa ra nhận xét, nhưng ánh mắt anh lần này bớt lạnh lùng, dường như hài lòng với sự tiến bộ của cô.
Ngọc Nhiên cảm thấy một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn: Tiểu Thanh có thật sự chỉ giúp đỡ cô, hay còn âm mưu nào khác? Và những kẻ rình rập trong rừng liệu có quay trở lại?
Đêm xuống, Ngọc Nhiên ngồi bên cửa sổ nhìn trăng. Hàn Dật đứng ngoài, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn tràn đầy quan sát và sự bảo vệ. Cô nhận ra trái tim mình đang rung động mãnh liệt hơn trước, cảm giác vừa sợ hãi vừa an toàn. Cô thầm nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn. Nhưng mình sẽ không sợ. Mình sẽ sống sót, học cách tự lập, và… học cách mở lòng với anh ấy.”
Ngọc Nhiên biết rằng, cuộc sống nơi đây không còn là những thử thách cơ bản nữa. Những âm mưu, nguy hiểm và tình cảm phức tạp sẽ tiếp tục thử thách cô, nhưng đồng thời cũng khiến cô mạnh mẽ hơn, nhạy bén hơn, và… rung động vì Hàn Dật nhiều hơn.
Cơn gió thổi qua mái nhà, mang theo hương đất ẩm sau cơn mưa, tiếng côn trùng rả rích, hòa cùng ánh trăng bạc chiếu lên cánh đồng. Ngọc Nhiên nhắm mắt, cảm nhận nhịp sống nơi đây, trái tim đập nhanh nhưng vững vàng. Cô tự nhủ: “Ngày mai, mình sẽ bước vào thử thách mới, không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người mình quan tâm. Và… có lẽ, mình sẽ hiểu rõ hơn về Hàn Dật – người luôn khiến tim mình rung động.”