Sáng sớm, Thượng Hải vẫn còn chìm trong lớp sương mỏng, ánh nắng dịu dàng xuyên qua các tòa nhà cao tầng, chiếu lên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Linh Nhi bước ra khỏi taxi, tay ôm chặt chiếc cặp da, mắt lúng túng nhìn lên tòa nhà chọc trời của tập đoàn Tề Thương, nơi cô sắp bắt đầu công việc đầu tiên trong đời.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn tĩnh, vì dù đã chuẩn bị tinh thần cả tuần, trái tim vẫn đập loạn nhịp khi nghĩ đến việc lần đầu gặp sếp trực tiếp. “Chỉ là một ngày làm việc đầu tiên thôi mà, bình tĩnh… bình tĩnh…” – cô tự nhủ, bước những bước chắc chắn vào thang máy.
Thang máy dừng ở tầng 20, nơi văn phòng chính đặt trụ sở. Linh Nhi vừa mở cửa thì… va phải một người đàn ông cao lớn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như cắt qua không khí.
“Ôi, xin lỗi… tôi…” Linh Nhi vội lùi lại, nhưng bàn tay cô va nhẹ vào tay anh.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng nhưng không hẳn khó chịu:
“Cẩn thận hơn chút được không?”
Linh Nhi đỏ mặt, cúi gập người:
“Vâng, tôi… tôi xin lỗi ạ.”
Anh ấy không trả lời thêm, chỉ lướt qua, dáng vẻ tựa như không có gì ngoài quyền lực. Linh Nhi nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng vừa bối rối vừa tò mò. Cô nghe nói Tề Dương – thiếu gia tập đoàn Tề Thương – nổi tiếng là người lạnh lùng, khó gần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu gặp đã trực diện như vậy.
Văn phòng rộng rãi, ánh sáng chan hòa qua cửa kính, nhân viên đi lại nhộn nhịp. Linh Nhi được hướng dẫn đến bàn làm việc, chỗ ngồi vừa đủ để cô nhìn thấy sảnh chính, nơi Tề Dương thường xuất hiện. Cô hít một hơi, tự nhủ: “Mình phải chứng minh rằng mình không chỉ là một cô gái bình thường.”
Ngay lúc đó, điện thoại của cô vang lên. Đó là tin nhắn từ đồng nghiệp:
“Đợi sếp đến, đừng làm gì quá nổi bật, chỉ cần làm tốt công việc thôi.”
Linh Nhi mỉm cười, gõ gõ bàn phím, cảm giác hồi hộp dần lấn át sự bỡ ngỡ. Chỉ đến khi cánh cửa phòng họp mở ra, cô mới nhận ra… Tề Dương đang đứng trước mắt cô, tay cầm một tách cà phê, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng có chút gì đó khó diễn tả.
Anh nói:
“Chào, cô là nhân viên mới đúng không? Tôi là Tề Dương. Hôm nay, tôi sẽ trực tiếp giám sát dự án.”
Linh Nhi cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Vâng, rất vui được gặp anh ạ.”
Tề Dương nhíu mày, ánh mắt như đọc thấu: “Vui?” – Giọng anh lạnh nhưng hơi chế nhạo.
Cô hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời:
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.”
Anh gật nhẹ, không nói thêm, rồi quay người bước vào phòng họp. Linh Nhi bước theo, cảm giác nhịp tim vẫn đập nhanh. Cô biết rằng, lần đầu gặp gỡ này, cô đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác – nơi không chỉ có áp lực công việc, mà còn cả ánh mắt quan sát sắc lạnh của thiếu gia quyền lực, khiến bất kỳ ai cũng phải cẩn trọng.
Trong phòng họp, nhân viên đã ngồi sẵn. Tề Dương đứng ở đầu bàn, tỏ ra vô cùng nghiêm nghị. Khi mọi người ổn định, anh bắt đầu thảo luận dự án, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Linh Nhi. Cô cố gắng tập trung, ghi chép từng lời, nhưng cảm giác bị theo dõi khiến cô hơi căng thẳng.
Một đồng nghiệp thì thầm:
“Cô ấy là nhân viên mới, xem ra Tề thiếu gia đã để mắt đến rồi.”
Linh Nhi đỏ mặt, quay ra nhìn Tề Dương. Anh đang nói chuyện, nhưng ánh mắt thoáng nhìn cô một nhịp, rồi lại trở nên lạnh lùng. Tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vừa có chút tò mò, cảm giác như vừa bị “đọc vị”.
Cuộc họp kết thúc, mọi người ra về. Tề Dương bất ngờ lại gần Linh Nhi, giọng bình thản:
“Dự án lần này không dễ. Cô phải chuẩn bị kỹ. Tôi không muốn thấy bất kỳ sai sót nào.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
“Vâng, em sẽ làm tốt.”
Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thoáng hiện sự đánh giá. Linh Nhi lặng lẽ rút khỏi phòng họp, trong lòng vừa bối rối vừa háo hức. Cô biết rằng, cuộc gặp định mệnh này sẽ thay đổi tất cả – không chỉ công việc, mà cả cảm xúc của cô.
Buổi chiều, Linh Nhi ngồi lại bàn làm việc, cố gắng xử lý các tài liệu dự án. Nhưng hình ảnh Tề Dương – dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lùng, nụ cười hiếm hoi – vẫn hiện lên trong đầu. Cô lẩm bẩm: “Anh ta thật khó gần… nhưng tại sao tim mình lại loạn nhịp thế này?”
Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một đồng nghiệp khác:
“Đừng để anh ta nhìn thấy mình bối rối nhé, thiếu gia Tề rất tinh mắt.”
Linh Nhi mỉm cười, cảm thấy vừa căng thẳng vừa thích thú. Cô nhận ra, mình đã bước vào một cuộc chơi không dễ dàng, nhưng đầy hứng khởi.
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, Tề Dương bước vào. Anh cầm một tách cà phê, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng hơi nghiêng nhìn cô:
“Cà phê này cho cô. Đừng để làm việc quá sức.”
Linh Nhi hơi sửng sốt, nhận tách cà phê, lòng ấm áp lạ thường.
“Cảm… cảm ơn anh ạ.”
Anh gật nhẹ, rồi quay lưng rời đi, để lại Linh Nhi với trái tim đập mạnh và một nụ cười ngượng ngùng.
Cô biết rằng, ngày đầu tiên này, cuộc sống của mình đã bước sang một chương mới – nơi có cả thử thách, áp lực, nhưng cũng có ánh mắt khiến trái tim cô rộn rã, và một chàng thiếu gia lạnh lùng đang dần chiếm lấy tâm trí cô.