Sáng hôm sau, Thượng Hải vẫn giữ thói quen tất bật, nhưng Linh Nhi bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Sau ngày đầu tiên đầy ấn tượng với Tề Dương – thiếu gia lạnh lùng, cô không thể nào quên ánh mắt sắc lạnh pha chút tò mò của anh.
Khi cô bước qua sảnh chính, đồng nghiệp cười khẽ:
“Nghe nói cô đã gặp Tề thiếu gia hôm qua? Sao rồi, ấn tượng đầu tiên thế nào?”
Linh Nhi lúng túng:
“À… khá… đặc biệt… anh ấy rất… nghiêm túc.”
Một đồng nghiệp khác bật cười nhỏ:
“‘Đặc biệt’ là từ ngữ nhẹ nhàng đấy. Cô chưa thấy cách anh ta nhìn nhân viên mới đâu. Nhìn là biết ai mạnh ai yếu.”
Câu nói khiến Linh Nhi vừa sợ vừa tò mò. Cô tự nhủ: “Mình phải thật sự tập trung, không được để anh ấy thấy điểm yếu.”
Văn phòng tầng 20 đang chuẩn bị cho cuộc họp dự án mới. Linh Nhi sắp xếp hồ sơ, lập kế hoạch, cố gắng ghi điểm. Khi cô ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp Tề Dương đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng nhân viên.
Tim cô đập nhanh, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. Chẳng hiểu sao, mỗi lần anh ấy nhìn mình, Linh Nhi lại có cảm giác vừa bị thử thách, vừa bị cuốn hút.
Tề Dương tiến vào phòng họp, giọng lạnh lùng:
“Dự án lần này rất quan trọng. Ai làm không tốt sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Nhìn anh nghiêm nghị, Linh Nhi thấy áp lực đè nặng. Nhưng cô không hề nao núng, hít một hơi thật sâu, ghi nhớ từng câu.
Cuộc họp kéo dài hơn hai giờ, với nhiều tình tiết căng thẳng: các bộ phận tranh luận, số liệu bị sai sót, kế hoạch dự án phải điều chỉnh liên tục. Tề Dương đứng đầu bàn, ánh mắt lạnh như băng, đôi khi nhìn Linh Nhi, khiến cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa… tò mò.
Sau khi kết thúc, một đồng nghiệp thì thầm bên tai Linh Nhi:
“Cô thấy không? Anh ta đang để mắt tới cô đấy. Mới ngày thứ hai mà đã nhận ra năng lực rồi.”
Linh Nhi đỏ mặt, vừa vui vừa lo. Cô tự nhủ: “Anh ta… quan tâm đến mình sao? Hay chỉ là ánh mắt quan sát công việc?”
Chiều, Linh Nhi đang tập trung làm báo cáo thì Tề Dương bất ngờ xuất hiện bên bàn cô, giọng bình thản nhưng sắc bén:
“Báo cáo của cô thiếu một số số liệu quan trọng. Chuẩn bị kỹ hơn lần sau.”
Cô vội vàng kiểm tra lại, gật đầu:
“Vâng, tôi sẽ chỉnh sửa ngay.”
Anh lướt qua, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại một nhịp trên cô. Linh Nhi cảm thấy tim mình bỗng nhiên nóng lên, vừa căng thẳng vừa… không hiểu sao, lại vui vẻ.
Buổi tối, sau giờ làm việc, Linh Nhi ra về, nhưng vô tình gặp Tề Dương ở thang máy. Anh đứng đó, khoác áo vest, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng có chút gì khác lạ trong ánh mắt.
“Cô về sớm sao?” – giọng anh bình thản, nhưng Linh Nhi cảm nhận được sự quan sát tinh tế.
“Vâng… tôi có chút việc ở nhà…” Cô lúng túng, không biết nên nói gì thêm.
Thang máy đi lên, hai người im lặng. Không khí vừa căng thẳng vừa kỳ lạ. Linh Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh, ánh mắt anh thỉnh thoảng lướt qua, như muốn dò xét phản ứng của cô.
Khi thang máy mở cửa tầng dưới, Tề Dương nói một câu ngắn gọn:
“Đi đường cẩn thận.”
Linh Nhi nhận ra tim mình lỡ một nhịp. Cô mỉm cười, đỏ mặt:
“Vâng… cảm ơn anh.”
Anh không đáp lại, chỉ quay lưng bước đi. Nhưng Linh Nhi biết rằng, câu nói ngắn ngủi ấy mang một ý nghĩa sâu sắc – anh quan tâm, nhưng không muốn bộc lộ nhiều.
Ngày thứ ba, Linh Nhi nhận được nhiệm vụ phối hợp trực tiếp với Tề Dương. Cô vừa vui vừa lo, biết rằng đây là cơ hội chứng minh năng lực, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với áp lực và ánh mắt quan sát sắc bén của anh.
Cuộc họp sáng hôm đó, Tề Dương đưa ra những yêu cầu khắt khe:
“Cô phải làm việc chi tiết hơn. Không được bỏ sót bất kỳ số liệu nào. Tôi không muốn thấy sai sót dù chỉ một chữ số.”
Linh Nhi gật đầu, tập trung tối đa. Khi cô trình bày ý tưởng, Tề Dương lắng nghe, ánh mắt thoáng hiện sự đánh giá nghiêm túc. Một phút im lặng sau đó, anh nói:
“Ý tưởng này khá ổn, nhưng còn thiếu một số chi tiết thực tế. Cô phải xem xét kỹ hơn.”
Cô hơi thất vọng, nhưng đồng thời cũng nhận ra anh không hề phủ nhận năng lực. Linh Nhi cắn môi, tự nhủ: “Mình sẽ làm tốt, để anh không còn nghi ngờ.”
Buổi trưa, trong phòng ăn công ty, Linh Nhi ngồi ăn cùng đồng nghiệp, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng về Tề Dương. Một đồng nghiệp thấy cô mơ mộng, khẽ cười:
“Có vẻ cô đã ‘dính’ anh ta rồi nhỉ?”
Linh Nhi đỏ mặt, lắc đầu:
“Không… không phải đâu.”
Nhưng chính cô cũng không dám phủ nhận, vì cảm giác vừa bị thử thách vừa bị thu hút khiến tim cô rung lên lạ thường.
Chiều hôm đó, một tình huống bất ngờ xảy ra: một lỗi nhỏ trong dự án khiến cả phòng họp phải gấp rút xử lý. Tề Dương đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi nhìn Linh Nhi, anh gật nhẹ, dường như muốn cô tự tin làm tốt. Linh Nhi hít sâu, tập trung, và lần đầu cảm nhận sự phối hợp ăn ý với thiếu gia lạnh lùng.
Sau giờ làm, Tề Dương bước lại gần cô, giọng bình thản:
“Ngày hôm nay làm tốt, nhưng còn cần cải thiện thêm.”
Linh Nhi ngạc nhiên:
“Anh… anh có thấy tôi làm tốt sao?”
Anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt thoáng ấm áp:
“Đúng vậy.”
Linh Nhi đỏ mặt, trái tim rung rinh, nhận ra một điều: thiếu gia lạnh lùng không hề dễ dàng tiếp cận, nhưng khi anh bộc lộ sự quan tâm dù nhỏ, nó đủ để khiến cô rung động.
Buổi tối, khi cô trở về căn hộ nhỏ, Linh Nhi ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ánh đèn thành phố rực rỡ. Cô nhớ lại từng cử chỉ, ánh mắt, lời nói của Tề Dương trong ngày. Tim cô vừa bối rối vừa háo hức.
“Ngày đầu gặp gỡ đã khiến tim mình loạn nhịp… ngày hôm nay lại càng… kỳ lạ. Anh ấy… tại sao lại khiến mình cảm thấy vừa sợ vừa thích thế này?” – cô tự hỏi, mỉm cười.
Linh Nhi biết rằng, cô đã bước vào một thế giới mới, nơi công việc, thử thách và tình cảm đan xen. Thiếu gia lạnh lùng ấy không chỉ là sếp, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo nhịp riêng, và cô không thể nào quay lại như trước.