Sáng thứ sáu tại tập đoàn Tề Thương, không khí văn phòng sớm đã đầy những tiếng bước chân và tiếng điện thoại vang lên liên tục. Linh Nhi bước vào với tâm trạng vừa phấn chấn vừa hồi hộp, vì hôm nay là ngày quan trọng: dự án lớn sẽ được trình bày trước Ban Giám đốc.
Cô vừa đặt cặp xuống bàn, đồng nghiệp đã chạy đến, thì thầm:
“Nghe nói hôm nay thiếu gia Tề sẽ có mặt toàn bộ buổi trình bày. Cô chuẩn bị kỹ chưa?”
Linh Nhi gật đầu, tự nhủ: “Mình đã chuẩn bị tất cả, chỉ cần tập trung và làm tốt là được.”
Nhưng khi cô bước đến bàn làm việc, bất ngờ nghe thấy một vài tiếng xì xào:
“Cô ấy… mới mấy ngày mà đã được ngồi cạnh Tề thiếu gia… đúng là may mắn thật.”
“Nghe nói hai người hợp tác trực tiếp, chắc là có cảm tình rồi đó.”
Linh Nhi đỏ mặt, trong lòng vừa lo lắng vừa bực mình: “Mình không làm gì mà họ lại đồn đoán thế này…”
Buổi họp sáng nay, Tề Dương xuất hiện đúng giờ, dáng người cao ráo khoác vest đen, ánh mắt lạnh lùng nhưng uy quyền, khiến mọi nhân viên đều cảm thấy áp lực. Khi anh đi ngang qua Linh Nhi, ánh mắt lướt qua cô, tim cô lại nhói nhẹ.
Cuộc họp bắt đầu. Linh Nhi trình bày phần mình chuẩn bị, giải thích chi tiết từng số liệu, chiến lược dự án, và phương án dự phòng. Tề Dương đứng bên cạnh, thỉnh thoảng gật nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, như vừa quan sát vừa đánh giá.
Một đồng nghiệp đột nhiên đặt câu hỏi hóc búa về chi phí dự án. Linh Nhi bình tĩnh trả lời, nhưng thấy Tề Dương nhíu mày, cô cảm thấy hơi căng thẳng. Anh bước lại gần, chỉ vào số liệu, giọng lạnh nhưng không quát:
“Chú ý dấu phẩy ở cột chi phí. Sai một số có thể ảnh hưởng toàn bộ dự án.”
Cô gật đầu, vừa chỉnh sửa vừa cảm thấy tim đập mạnh. Ánh mắt anh không hẳn nghiêm khắc, mà dường như đang để ý từng hành động, từng cố gắng của cô.
Kết thúc buổi họp, Tề Dương đi ngang qua Linh Nhi, bất ngờ nói:
“Buổi chiều cô chuẩn bị lại phần báo cáo chi tiết cho Ban Giám đốc. Tôi sẽ xem trước.”
Linh Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh:
“Vâng… em sẽ chuẩn bị kỹ ạ.”
Anh gật nhẹ, rồi rời đi, để lại Linh Nhi với trái tim vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự quan tâm tinh tế của Tề Dương, dù anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng bên ngoài.
Buổi chiều, khi Linh Nhi tập trung làm báo cáo, một đồng nghiệp bất ngờ bước tới:
“Nghe nói hôm nay hai người sẽ hợp tác trực tiếp với nhau, đúng không?”
Cô mỉm cười gượng, tự nhủ: “Đúng là hợp tác, không hơn không kém… nhưng sao tim mình lại loạn nhịp thế này?”
Khi cô vừa đưa báo cáo cho Tề Dương, một tình huống bất ngờ xảy ra: một đồng nghiệp nam khác – Vũ Hạo – đi ngang qua, vô tình chạm tay Linh Nhi khi lấy tài liệu. Linh Nhi giật mình, và Tề Dương đứng bên cạnh nhìn thấy. Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén, nhíu mày, nhưng không nói gì.
Cô cảm thấy trái tim đập nhanh, không chỉ vì va chạm bất ngờ, mà còn vì ánh mắt anh đang dõi theo. Tình huống tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến không khí trở nên căng thẳng và ngọt ngược nhẹ.
Một buổi tối, Linh Nhi chuẩn bị về nhà thì nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp:
“Nghe nói Vũ Hạo thích cô, thiếu gia Tề dạo này để ý cô nhiều, cẩn thận kẻo sinh hiểu lầm đấy.”
Cô đỏ mặt, vừa bối rối vừa lo lắng: “Anh ấy… sẽ nghĩ gì nếu biết chuyện này?”
Ngày hôm sau, khi Linh Nhi đang làm việc, Tề Dương bất ngờ bước lại gần:
“Cô chú ý hơn trong cách giao tiếp với đồng nghiệp khác. Tôi không muốn xảy ra hiểu lầm.”
Cô hơi sững người, tim đập nhanh, vừa bối rối vừa cảm thấy một chút ghen tuông – anh ấy quan tâm đến cô nhiều hơn cô tưởng. Cảm giác vừa ngọt vừa ngược này khiến cô không khỏi xuyến xao.
Buổi chiều, hai người cùng nhau kiểm tra dữ liệu dự án. Một lần nữa, họ phải thao tác cùng nhau trên cùng một máy tính, vô tình va chạm tay. Linh Nhi giật mình, và Tề Dương nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng hơn thường ngày.
“Cẩn thận hơn lần sau.” – anh nói, giọng bình thản nhưng âm ẩn một chút quan tâm.
Cô gật đầu, tim đập nhanh, cảm giác vừa căng thẳng vừa hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, làm việc với Tề Dương không chỉ là áp lực công việc, mà còn là trải nghiệm cảm xúc – vừa ngọt ngào, vừa hồi hộp, vừa chút ghen tuông, vừa ngược nhẹ.
Đêm về, Linh Nhi ngồi trước cửa sổ căn hộ, nhìn ra ánh đèn rực rỡ của thành phố, nhớ lại từng khoảnh khắc trong ngày: ánh mắt quan sát của Tề Dương, lời nhắc nhở tinh tế, và cảm giác bị “ghen ngầm” khi thấy đồng nghiệp nam khác tiếp xúc với cô.
Cô mỉm cười, tự nhủ:
“Anh ấy… quan tâm mình theo cách rất đặc biệt. Nhưng tại sao trái tim mình lại vừa lo lắng vừa vui vẻ thế này?”
Đêm ấy, Linh Nhi ngủ không yên, trong giấc mơ vẫn hiện lên hình ảnh Tề Dương – ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm, nụ cười hiếm hoi, và cảm giác an toàn kỳ lạ khi đứng cạnh anh.