Ngày thứ năm tại tập đoàn Tề Thương, bầu không khí vẫn giữ nhịp sống hối hả đặc trưng của Thượng Hải. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ văn phòng tầng 20, rọi lên các tấm bảng số liệu, biểu đồ và những giấy tờ trải đều trên bàn làm việc của Linh Nhi. Cô cúi người chăm chú làm nốt báo cáo cho dự án, lòng vẫn còn lắng đọng những cảm giác từ ngày hôm qua – ánh mắt Tề Dương, lời khen khẽ, và cách anh theo dõi từng cử chỉ của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ:
“Mình phải thật tập trung. Anh ấy không phải chỉ nhìn, mà còn đánh giá năng lực từng bước một. Mình không thể để anh ấy thất vọng.”
Chưa kịp nhấc bút lên, Linh Nhi nghe thấy giọng Tề Dương vang lên phía sau:
“Cô đang làm gì?”
Cô quay lại, bất ngờ khi thấy anh đứng đó, tay cầm một tách cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhưng hơi dịu đi so với mọi ngày.
“À… tôi đang kiểm tra lại số liệu và chuẩn bị báo cáo cho buổi họp chiều nay ạ.” – cô trả lời, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
Anh bước tới gần bàn, nhìn qua báo cáo của cô. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh dừng lại một nhịp, như đang dò xét. Linh Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn giữ sự tự tin:
“Anh… có ý kiến gì không ạ?”
Tề Dương im lặng một lúc, rồi gật nhẹ:
“Đúng, đây là cách chuẩn bị tốt. Nhưng tôi muốn cô chú ý hơn vào phần dự đoán rủi ro. Một vài chi tiết tôi thấy còn sơ sài.”
Linh Nhi gật đầu, vừa lo lắng vừa cảm thấy vui: dù anh chỉ nói vài câu ngắn gọn, nhưng ít nhất anh đã nhận ra nỗ lực của cô.
Buổi họp chiều hôm đó diễn ra căng thẳng hơn bao giờ hết. Tất cả các bộ phận đều phải trình bày tiến độ, và Linh Nhi phải đứng cạnh Tề Dương để giải thích từng chi tiết. Khi một đồng nghiệp đưa ra câu hỏi hóc búa, Linh Nhi lập tức giải thích, vừa phân tích số liệu, vừa dự đoán tình huống.
Tề Dương đứng cạnh, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ, nhưng lần này không hẳn là kiểm tra – có chút gì đó… chờ đợi, như muốn chứng kiến cô làm tốt.
Sau khi mọi thứ ổn, Tề Dương bất ngờ nói:
“Cô làm tốt. Tôi… hài lòng.”
Linh Nhi đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô không biết tại sao, chỉ biết rằng lời khen ngắn ngủi ấy khiến cô cảm thấy ấm áp và đồng thời bối rối.
Một đồng nghiệp thì thầm:
“Cô ấy may mắn thật. Thiếu gia Tề rất ít khi khen người khác, nhất là nhân viên mới.”
Linh Nhi mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bồn chồn. Cô nhận ra, đây là lần đầu tiên cô hiểu được phần nào tâm lý và tính cách của Tề Dương – không hẳn chỉ lạnh lùng, mà còn quan tâm theo cách riêng, tinh tế và ít bộc lộ.
Sau giờ làm việc, Tề Dương yêu cầu Linh Nhi và anh cùng kiểm tra lại toàn bộ tiến độ dự án tại phòng dự án. Không khí lúc này khác hẳn: không còn phòng họp đông đúc, chỉ còn hai người đối diện nhau giữa hồ sơ và máy tính.
“Cô nghĩ sao về phần triển khai lần này?” – anh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường.
Linh Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời:
“Em nghĩ nếu tối ưu quy trình ở bước hai, chúng ta có thể giảm 10% chi phí mà không ảnh hưởng tiến độ.”
Tề Dương nghiêng người nhìn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên:
“Cô đã nghĩ đến phương án này? Không tệ.”
Cô đỏ mặt, vừa tự hào vừa lo lắng: “Vâng… em chỉ muốn đóng góp tốt nhất có thể.”
Anh gật nhẹ, nhưng ánh mắt dừng lại một nhịp lâu hơn bình thường. Linh Nhi cảm nhận được sự đánh giá, nhưng cũng có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Trong quá trình kiểm tra, một lỗi nhỏ bất ngờ xuất hiện trên bảng số liệu, khiến Linh Nhi hơi hoảng hốt. Cô vội vàng điều chỉnh, nhưng tay rung nhẹ vì áp lực. Tề Dương đứng cạnh, nhìn cô một cách sắc bén, nhưng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đưa ra lời khuyên ngắn gọn:
“Chú ý dấu phẩy ở cột thứ ba. Sai số nhỏ có thể gây rắc rối lớn.”
Linh Nhi vừa làm theo vừa lẩm bẩm: “Sao anh ấy lại quan sát kỹ thế… nhưng lại không nói nhiều?”
Cảm giác vừa căng thẳng, vừa được quan tâm khiến tim cô rung động lạ thường. Đây là lần đầu tiên Linh Nhi cảm nhận được sự tinh tế của Tề Dương – anh không bộc lộ nhiều, nhưng từng hành động, ánh mắt, và lời nói đều cho thấy sự để ý, quan tâm, và đồng thời thử thách cô.
Khi mọi thứ xong xuôi, Tề Dương bước ra khỏi phòng, nhưng bất ngờ quay lại:
“Đi đường cẩn thận.”
Linh Nhi nhìn anh, đỏ mặt:
“Vâng… em sẽ.”
Anh gật nhẹ, rồi rời đi. Tim cô vẫn đập nhanh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô nhận ra một điều: Tề Dương, người mà cô từng chỉ thấy lạnh lùng và khó gần, thực ra đang để ý từng bước tiến, từng cố gắng của cô. Và điều đó khiến cô rung động, đồng thời tạo ra một áp lực ngọt ngào – phải làm tốt để không phụ lòng anh.
Ngày tiếp theo, khi Linh Nhi chuẩn bị hồ sơ cho cuộc họp sáng, một đồng nghiệp lại thốt lên:
“Cô và Tề thiếu gia… có vẻ ăn ý hơn trước nhỉ?”
Cô cười gượng, tự nhủ: “Ăn ý? Chỉ là công việc thôi… nhưng tại sao tim mình lại lộn xộn thế này?”
Buổi chiều, một tình huống bất ngờ xảy ra: dự án gặp vấn đề về số liệu của bộ phận khác. Linh Nhi phải lập tức xử lý, và Tề Dương cũng có mặt để giám sát. Trong lúc thao tác trên cùng một máy tính, hai người vô tình chạm tay nhau. Linh Nhi giật mình, tim đập nhanh. Ánh mắt Tề Dương nhìn cô thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi anh chỉ gật nhẹ, không nói gì thêm.
Cảm giác vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào, vừa ngược nhẹ, khiến Linh Nhi không khỏi đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, làm việc trực tiếp với Tề Dương không chỉ là thử thách công việc, mà còn là sự rung động tinh tế, không dễ diễn tả bằng lời.
Buổi tối, khi trở về căn hộ, Linh Nhi ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ánh đèn rực rỡ của Thượng Hải, tim vẫn chưa bình tĩnh. Cô nhớ lại từng ánh mắt, từng hành động, từng lời nói của Tề Dương trong ngày. Cô biết, đây là lần đầu tiên cô thật sự hiểu một phần anh – không chỉ là sếp, mà là người quan tâm, tinh tế và cũng khó gần.
Cô mỉm cười, lẩm bẩm:
“Anh ấy… không hẳn lạnh lùng. Nhưng tại sao lại khiến tim mình loạn nhịp thế này?”
Đêm ấy, Linh Nhi ngủ không trọn vẹn, trong giấc mơ vẫn hiện lên hình ảnh Tề Dương – ánh mắt nghiêm nghị pha chút dịu dàng, nụ cười hiếm hoi, và cảm giác an toàn kỳ lạ khi đứng cạnh anh.
Ngày thứ năm khép lại, mở ra một chương mới cho Linh Nhi: từ việc chỉ cảm nhận sự nghiêm khắc, cô bắt đầu hiểu và nhận ra tình cảm tiềm ẩn, đồng thời mở ra những thử thách mới – khi hợp tác càng nhiều, tình cảm và xung đột sẽ càng sâu sắc.