Lâm Thư Nguyệt đứng trước cánh cửa sơn mài đen bóng, tay đặt lên tay nắm lạnh lẽo. Không gian bên trong thư viện gia tộc họ Lâm vẫn giữ nguyên nét cổ kính, như thể thời gian chưa từng chạm tới nơi này. Hàng trăm ngàn cuốn sách được xếp thẳng tắp trên những kệ gỗ sẫm màu, ánh sáng hắt ra từ những chiếc đèn treo trần nhấp nháy như nhịp thở yếu ớt của một sinh vật cổ xưa.
Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh tâm trạng rối bời. Đây là lần đầu tiên cô được phép bước vào thư viện bí mật của gia tộc, nơi chỉ có người đứng đầu hoặc những người đặc biệt mới được phép chạm tay vào những báu vật chứa trong đó. Hôm nay, Thư Nguyệt không phải vì được giao nhiệm vụ học hỏi hay sưu tầm kiến thức, mà là vì một điều bất thường đã thu hút cô tới đây.
Bàn tay cô khẽ run khi rút ra từ trong áo khoác một mảnh giấy vàng cũ kỹ, mép rách nát, trên đó chỉ ghi vỏn vẹn một câu:
"Người duy nhất có thể nhìn thấy ký ức cổ xưa, sẽ là kẻ tìm ra nó."
Câu chữ mờ nhạt như một lời nhắn từ thế kỷ trước, nhưng khiến tim cô đập dồn dập. Thư Nguyệt biết, không phải ngẫu nhiên mình tìm thấy mảnh giấy này trong căn phòng cũ của bà cố. Có điều gì đó gọi cô, và thứ gọi đó, dường như liên quan đến bảo vật bí ẩn mà cả gia tộc đã canh giữ hàng trăm năm.
Cô tiến đến một giá sách bằng gỗ gụ, đôi mắt nhanh nhẹn quét dọc theo các cuốn sách. Mỗi cuốn sách đều được bọc bằng lớp da sẫm màu, có chạm khắc hoa văn tinh xảo. Bất chợt, ánh mắt Thư Nguyệt dừng lại ở một cuốn sách mỏng, bìa sẫm đen, không tựa, chỉ có hình một vòng tròn nhỏ bằng đồng vàng cũ.
Cô nhẹ nhàng mở cuốn sách, mùi giấy cổ xưa xộc lên, khiến cô hít mạnh một hơi. Trang đầu tiên chỉ có vài ký tự cổ, nhưng khi cô nhíu mày, những ký tự đó dường như nhấp nháy trong mắt cô, như thể đang phản hồi ánh nhìn của cô.
Cô giật mình. Một âm thanh nhẹ vang lên phía sau, như bước chân ai đó vừa khẽ đặt xuống sàn gỗ. Quay lại, cô thấy một bóng người thấp thoáng, cao lớn, khoác áo khoác đen, gương mặt ẩn dưới mũ trùm. Người này không hề giống một nhân viên bảo vệ hay gia tộc nào mà cô từng thấy.
Người lạ bước tới gần, giọng trầm ấm nhưng mang theo sắc lạnh:
“Cô là Lâm Thư Nguyệt, phải không? Tôi đã nghe về cô.”
Thư Nguyệt nhíu mày, cố gắng bình tĩnh. “Anh… là ai? Sao lại ở đây?”
Người đàn ông nở một nụ cười mơ hồ, mắt sắc như dao. “Tôi tên Lăng Dục Thần. Còn về lý do tôi ở đây… hãy nói rằng, tôi quan tâm đến… thứ mà cô đang cầm trên tay.”
Cô nhìn xuống cuốn sách, rồi ngước lên. Bên trong giây phút đó, một cảm giác nguy hiểm lẫn kỳ lạ len lỏi trong cô. Người này dường như biết quá nhiều, nhưng cũng có điều gì đó khiến cô cảm thấy… cần tin tưởng.
“Thứ tôi đang cầm là… di vật của gia tộc tôi.” – Cô nói cẩn trọng. “Anh muốn gì?”
Lăng Dục Thần nhếch môi: “Chỉ là… hợp tác. Tôi sẽ giúp cô giải mã ký tự này, đổi lại, cô phải tin tôi.”
Chưa kịp nói thêm, một tiếng động mạnh vang lên từ phía cửa sổ. Ai đó vừa đột nhập vào thư viện, và bước chân lướt qua sàn gỗ tạo thành âm thanh đều đều như nhịp trống báo động.
“Chúng ta không có nhiều thời gian!” – Lăng Dục Thần nói, giọng gấp gáp. Anh giơ tay, kéo Thư Nguyệt ra khỏi giá sách, lao nhanh về phía lối thoát phía sau thư viện, nơi ánh sáng nhạt hắt ra từ cầu thang gỗ.
Cô bị cuốn theo anh, tim đập loạn xạ. Cả hai vừa trườn qua lối đi hẹp, vừa tránh những bẫy cơ học mà tổ tiên gia tộc họ Lâm đã thiết kế để bảo vệ di vật. Khi họ dừng lại, đứng thở dốc trong một căn phòng nhỏ tối tăm, Thư Nguyệt mới nhận ra: mối nguy không chỉ đến từ kẻ đột nhập – còn có điều gì đó, bí ẩn hơn, đang theo dõi cô từ lâu.
Lăng Dục Thần thở hổn hển, đưa mắt nhìn cô: “Cô tin tôi chứ?”
Thư Nguyệt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, vừa cảm thấy nghi ngờ vừa thấy một niềm tin khó gọi tên: “Tôi… sẽ tin anh một lần.”
Anh nhấc cuốn sách lên, lật vài trang, rồi nói:
“Những ký tự này không chỉ là chữ viết. Chúng là… bản đồ dẫn tới di vật thứ hai. Nếu chúng ta giải mã sai, di vật sẽ rơi vào tay kẻ khác… hoặc bị mất vĩnh viễn.”
Thư Nguyệt cảm nhận tim mình dường như đứng lại một nhịp. Đây không còn là trò chơi, mà là cuộc săn tìm đầy nguy hiểm, nơi mà mỗi bước đi sai lầm đều có thể phải trả giá.
Cô gật đầu, nhấc bìa sách lên, cảm giác vừa hồi hộp vừa hưng phấn: cuộc phiêu lưu bắt đầu từ đây.
Trong khoảnh khắc ấy, Thư Nguyệt nhận ra mình không còn là cô gái bình thường sống trong thế giới hiện đại nữa. Cô đã bước chân vào một thế giới đầy bí ẩn, nguy hiểm, và những thử thách chưa từng có, nơi mà mỗi bước đi đều có thể hé lộ manh mối cổ xưa, nhưng cũng có thể đẩy cô vào vòng tay của nguy hiểm… và của một con người khó đoán, Lăng Dục Thần, người có thể là đồng minh… hoặc là kẻ thù.
Và trên hết, trong trái tim cô, một câu hỏi bắt đầu nhen nhóm: liệu anh ấy có thật sự lợi dụng, hay đã thấy điều gì ở cô mà cô chưa nhận ra?