ngọc sáng trong bóng tối

Chương 2: Bản đồ dẫn tới bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thư Nguyệt và Lăng Dục Thần đứng trong căn phòng nhỏ tối tăm, hơi thở của cả hai vẫn còn dồn dập sau cuộc chạy trốn vừa rồi. Không gian xung quanh chỉ lác đác ánh sáng lọt qua những khe hở của tường gỗ, khiến các kệ sách cao vút trông như những bóng ma lặng lẽ đứng canh.

“Chúng ta không thể tiếp tục đứng đây,” Lăng Dục Thần nói, giọng trầm, nhưng lại mang theo một sắc nghiêm trọng mà Thư Nguyệt chưa từng nghe thấy. Anh cẩn thận đặt cuốn sách xuống bàn, mở từng trang, những ký tự cổ xưa lóe lên dưới ánh sáng yếu ớt. “Cứ để bọn họ phát hiện ra, mọi thứ sẽ kết thúc trước khi chúng ta kịp bắt đầu.”

Thư Nguyệt gật đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô đặt tay lên một trang sách, cảm giác lạ lùng chạy dọc theo cánh tay cô. Dường như ký tự đó… phản ứng với cô, như thể đang gọi mời. Trong khoảnh khắc, cô tưởng như nghe thấy một tiếng thì thầm: “Hãy theo ta…”

“Anh cảm thấy không?” Cô hỏi, mắt chăm chú nhìn vào ký tự trên trang sách. “Ký tự này… như muốn dẫn lối cho tôi.”

Lăng Dục Thần hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén dõi theo từng chuyển động của cô. “Chắc là do cô đặc biệt. Không phải ai cũng có thể nhìn thấy và hiểu được những gì ẩn sâu trong đây.”

Thư Nguyệt cảm thấy một luồng khí nóng hổi chạy qua người. Cô không nói gì, nhưng lòng lại dâng lên cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Cuộc phiêu lưu chưa từng có này, dường như đang mở ra một cánh cửa khác trong thế giới mà cô tưởng chừng đã quá quen thuộc.

Họ bắt đầu giải mã từng ký tự, lần lượt nối các manh mối thành một hình ảnh phức tạp. Sau gần một giờ đồng hồ, trên giấy xuất hiện những đường nét mờ ảo, dần hiện lên hình dáng một bản đồ cổ xưa.

“Đây là…” Thư Nguyệt thốt lên, mắt mở to. “Đây là bản đồ dẫn tới di vật thứ hai?”

Lăng Dục Thần gật đầu. “Chính xác. Nhưng chú ý, bản đồ này không chỉ là dẫn đường bình thường. Nó còn ẩn chứa bẫy. Nếu đi sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Thư Nguyệt cau mày, nhưng trong lòng không khỏi phấn khích. Cô đã từng mơ về những kho báu cổ xưa, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có cơ hội chạm vào một di vật huyền thoại, nguy hiểm mà vẫn đầy bí ẩn như thế này.

“Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?” cô hỏi, giọng vừa căng thẳng vừa tò mò.

“Chúng ta sẽ phải đến nơi đánh dấu trên bản đồ đầu tiên. Nhưng trước tiên, chúng ta cần chuẩn bị.” Lăng Dục Thần đứng dậy, bước về phía một tủ gỗ cũ kỹ, lấy ra hai chiếc túi nhỏ. Anh mở từng túi, bên trong là những dụng cụ thám hiểm hiện đại: đèn pin mini, bộ dụng cụ giải mã, dây thừng, và vài món bảo hộ nhỏ.

Thư Nguyệt nhìn chăm chú. Cô chưa từng nghĩ rằng cuộc phiêu lưu này lại nghiêm túc đến vậy. Và rồi, khi mắt họ chạm nhau, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa gần gũi lan tỏa. Trong ánh mắt Lăng Dục Thần, có một nét gì đó khiến cô vừa muốn cảnh giác vừa muốn tin tưởng.

“Cô sẵn sàng chưa?” anh hỏi.

“Rồi,” cô đáp, giọng chắc nịch hơn.

Họ rời khỏi thư viện, bước ra ngoài trời, nơi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả khu vườn cổ kính. Không gian yên tĩnh bên ngoài khiến cả hai tạm thời quên đi nguy cơ vừa rồi. Nhưng chỉ một khoảnh khắc, bóng người xuất hiện từ phía tường rào, nhanh như một cơn gió, khiến cả Thư Nguyệt và Lăng Dục Thần phải khẽ rùng mình.

“Chúng ta không còn thời gian để chần chừ,” Lăng Dục Thần nói, mắt dò xét xung quanh. Anh đưa tay ra, kéo cô đi theo con đường nhỏ dẫn vào phía sau khu vườn, nơi một chiếc xe SUV đen đang chờ sẵn.

Trên đường đi, Thư Nguyệt bắt đầu tìm hiểu về người đàn ông bí ẩn đứng bên cạnh. Anh dường như am hiểu tất cả về di vật cổ, về ký tự cổ xưa và những bẫy nguy hiểm xung quanh chúng. Nhưng trong ánh mắt anh, cô không thể đọc được gì ngoài sự nghiêm túc, và đôi khi, một chút gì đó khó nắm bắt, khiến cô vừa muốn gần vừa muốn giữ khoảng cách.

Chiếc xe lướt nhanh trên con đường rợp bóng cây, ánh sáng dần tắt hẳn, nhường chỗ cho màn đêm bao trùm. Trong khoang xe, hai người không ai nói gì. Thư Nguyệt cảm nhận nhịp tim mình tăng nhanh, vừa vì cảm giác nguy hiểm vừa vì sự gần gũi bất ngờ với Lăng Dục Thần.

Khi xe dừng lại tại một khu nhà kho cũ kỹ nằm trong một con hẻm nhỏ, Lăng Dục Thần mở cửa, kéo Thư Nguyệt ra ngoài. Không gian quanh họ u ám, chỉ ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trên trần nhà kho. Anh đặt cuốn sách xuống một bàn gỗ cũ, mở lại bản đồ.

“Chúng ta cần giải mã chính xác lộ trình. Bản đồ này dẫn tới ba điểm chính, mỗi điểm là một thử thách. Nếu thất bại, chúng ta có thể mất di vật hoặc gặp nguy hiểm trực tiếp.” Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng lộ một chút gì đó dịu dàng.

Thư Nguyệt gật đầu, ngồi xuống, bắt đầu phân tích các ký tự một cách cẩn thận. Cô và Lăng Dục Thần hợp tác, lần lượt nối các manh mối, mỗi ký tự được giải mã đều khiến họ vừa phấn khích vừa lo lắng.

Khi đến gần điểm đầu tiên trên bản đồ, một tiếng động bất ngờ vang lên từ phía cửa kho. Thư Nguyệt quay lại, thấy bóng dáng một người mặc áo đen đứng lẩn khuất trong bóng tối. Tim cô thót lại. Lăng Dục Thần lập tức di chuyển, đặt tay lên vai cô, ánh mắt sắc bén hướng về kẻ lạ.

Người ấy không tiến tới, chỉ đứng đó, yên lặng như thể quan sát họ. Một thông điệp rõ ràng: họ không đơn độc, và kẻ đối đầu vẫn đang theo dõi từng bước đi của họ.

Thư Nguyệt cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Cô hiểu rằng cuộc phiêu lưu này không chỉ là giải mã di vật, mà còn là thử thách sinh tồn, nơi mà mỗi quyết định đều mang tính sống còn.

Và trong khoảnh khắc ấy, khi ánh mắt cô chạm vào Lăng Dục Thần, cô nhận ra một điều: trong nguy hiểm, sự tin tưởng không chỉ là lý trí, mà còn là cảm giác – và cô đã bắt đầu đặt niềm tin vào anh, dù chưa chắc chắn điều gì đang chờ họ phía trước.

Cuộc hành trình giải mã di vật bí ẩn đã chính thức bắt đầu. Mỗi bước đi, mỗi ký tự được giải, đều mở ra những bí mật mới, đồng thời kéo họ lại gần nhau hơn, trong một thế giới mà sự nguy hiểm và bí ẩn luôn song hành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×