Bầu trời đêm phủ một lớp mây dày, chỉ lác đác ánh trăng len qua, soi rọi con đường dẫn tới khu nhà bỏ hoang nơi bản đồ cổ hướng tới. Thư Nguyệt ngồi bên cạnh Lăng Dục Thần trên chiếc xe đen, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng len lỏi trong lòng. Trái tim cô vẫn còn đập dồn dập sau thử thách đầu tiên, nhưng cô biết rằng nguy hiểm thực sự mới chỉ bắt đầu.
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt rỉ sét, tiếng gió rít qua kẽ sắt tạo thành những âm thanh như tiếng rên của những linh hồn bị bỏ quên. Lăng Dục Thần mở cửa xe, kéo cô xuống. Anh đi trước, từng bước cẩn trọng, mắt lướt nhanh xung quanh, cảnh giác tối đa.
“Điểm thứ hai… sẽ không dễ dàng như căn phòng đầu tiên,” anh nói, giọng trầm và nghiêm trọng. “Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần.”
Thư Nguyệt gật đầu, tay siết chặt cuộn giấy cổ, cảm giác như đang nắm trong tay cả một bí mật sống động. Cô tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng sâu thẳm, một nỗi lo sợ len lỏi: không biết kẻ đối thủ mà họ chưa nhìn thấy đang ẩn đâu đó, theo dõi từng bước đi của họ.
Con đường dẫn vào khu nhà hoang rậm rạp, cây cối um tùm, những cành khô vươn ra như những ngón tay gác chắn. Họ đi qua từng khoảng tối, ánh đèn pin của Lăng Dục Thần quét ngang những bức tường cũ nát, hé lộ những ký tự khắc mờ.
“Ký tự này… có vẻ liên quan tới cơ chế bẫy,” Thư Nguyệt nói, cúi xuống nhìn kỹ. “Nếu chúng ta đi sai, có thể kích hoạt cơ chế.”
Lăng Dục Thần gật đầu, mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên. “Cô thật sự tinh nhạy. Tôi chưa từng thấy ai nhận ra chi tiết này nhanh như vậy.”
Thư Nguyệt hơi đỏ mặt, cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên sự quyết tâm. Cô biết rằng để hoàn thành thử thách này, họ phải hợp tác tuyệt đối, trí tuệ của cô và kinh nghiệm của anh phải kết hợp như một nhịp điệu hoàn hảo.
Họ vừa tiến tới cánh cửa gỗ mục nát, bỗng một tiếng động vang lên phía sau. Thư Nguyệt quay lại, thấy một bóng người mặc áo đen đứng lẩn khuất trong bóng tối. Tim cô thót lại. Lăng Dục Thần lập tức đưa tay kéo cô xuống sau một bức tường gạch, mắt lấp lánh sự cảnh giác tối đa.
“Kẻ địch,” anh thì thầm. “Chúng ta không thể để họ phát hiện. Mọi hành động phải nhanh và chính xác.”
Người mặc áo đen tiến gần, di chuyển một cách âm thầm nhưng không hề vô hình. Thư Nguyệt cảm nhận được mối nguy trực tiếp, cơ thể căng như dây đàn. Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, cô nhận ra một điều: bản thân không còn sợ hãi nữa, ít nhất là khi có Lăng Dục Thần bên cạnh. Anh như một lá chắn vô hình, vừa bảo vệ vừa hướng dẫn cô, khiến cô cảm thấy tin tưởng đến kỳ lạ.
Họ nấp sau bức tường gạch, Lăng Dục Thần thì thầm hướng dẫn:
“Cô nhìn kỹ bản đồ. Chúng ta có thể đi theo lối hẹp phía bên trái, tránh được tầm nhìn của kẻ đối thủ.”
Thư Nguyệt hít sâu, nhấc chân bước nhẹ, mắt dán vào từng chi tiết nhỏ xung quanh. Cô và anh phối hợp nhịp nhàng, từng bước đi vừa tránh bẫy vừa né kẻ đối thủ. Khi đến gần một khoảng sân cũ, một tiếng rắc vang lên – dấu hiệu của một bẫy cơ học.
“Nhanh!” Lăng Dục Thần kéo cô sang bên, hai người vừa tránh được lưỡi dao cơ khí giấu trong cột đá. Thư Nguyệt cảm thấy tim mình đập rộn ràng, vừa sợ vừa hồi hộp. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra trái tim mình đang run không chỉ vì nguy hiểm, mà còn vì cảm giác gần gũi bất ngờ khi anh kéo cô tránh bẫy.
Cuối cùng, họ tiến vào một căn phòng lớn, trần nhà cao, ánh sáng mờ hắt qua các khe tường. Trên nền đá, những ký tự cổ được khắc tinh xảo, tạo thành một bản đồ nhỏ hơn dẫn tới chiếc hộp thứ hai. Thư Nguyệt bước tới, mắt dán vào các ký tự, cố gắng giải mã.
“Cô làm thế nào để nhìn ra được?” Lăng Dục Thần hỏi, ánh mắt trầm lặng, nhưng lộ rõ sự ngưỡng mộ.
“Cũng nhờ trực giác thôi… có điều gì đó dẫn dắt tôi,” cô đáp, tay khẽ chạm vào các ký tự, cảm giác từng nét chữ như đang sống dậy dưới đầu ngón tay.
Chiếc hộp hiện ra, giống như một chiếc hộp gỗ cổ tinh xảo, nhưng lần này cơ chế khó khăn hơn nhiều. Thư Nguyệt tập trung, từng bước giải mã, Lăng Dục Thần đứng bên cạnh, nhắc nhở và trợ giúp khi cần.
Khi chiếc hộp bật mở, ánh sáng từ bên trong chiếu lên hai khuôn mặt. Bên trong là một vật thể bằng đồng khắc ký tự cổ, cùng một mảnh giấy nhỏ hơn với những ký hiệu kỳ lạ. Thư Nguyệt háo hức nhấc lên, nhưng đồng thời cảm nhận một luồng nguy hiểm tiềm ẩn.
Bên ngoài, tiếng bước chân nhẹ vang lên. Kẻ đối thủ không bỏ qua cơ hội, di chuyển gần hơn. Thư Nguyệt và Lăng Dục Thần phải hành động nhanh. Trong khoảnh khắc cấp bách, anh kéo cô về phía mình, đôi tay chạm vào cô một cách tự nhiên nhưng đầy bảo vệ.
“Cẩn thận!” anh thì thầm, mắt nhìn thẳng về phía cửa.
Cô cảm nhận sự gần gũi khó tả, vừa căng thẳng vừa ấm áp. Trong nhịp tim rộn ràng ấy, cô nhận ra một điều: những thử thách nguy hiểm cũng chính là cơ hội để họ hiểu nhau hơn, và cảm xúc giữa họ bắt đầu nhen nhóm.
Họ nhanh chóng rời khỏi căn phòng, mang theo chiếc hộp và mảnh giấy cổ. Bóng người mặc áo đen vẫn lẩn khuất phía sau, nhưng nhờ sự phối hợp nhịp nhàng, họ thoát khỏi nguy hiểm tạm thời.
Trên đường trở về chiếc xe đen, Thư Nguyệt thở dốc, ánh mắt lướt nhìn Lăng Dục Thần. Cô nhận ra trái tim mình đang rung động, không chỉ vì nguy hiểm, mà còn vì cảm giác an toàn kỳ lạ khi anh đứng bên cạnh.
Chiếc xe lướt nhanh trên con đường tối, ánh đèn pin quét qua những cây cối rậm rạp. Trên bản đồ, điểm thứ ba đang chờ họ – điểm cuối cùng, nơi mọi bí mật sẽ được hé lộ. Nhưng cả hai đều biết rằng, thử thách cuối cùng sẽ khó khăn hơn bất cứ điều gì họ từng gặp, và mối nguy hiểm cũng gần hơn bao giờ hết.
Thư Nguyệt nắm chặt mảnh giấy cổ, cảm giác vừa sợ vừa háo hức. Trong ánh mắt Lăng Dục Thần, cô nhận ra một thông điệp rõ ràng: dù hiểm nguy, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, đồng hành đến cuối hành trình. Và trong lòng cô, một điều chắc chắn: cảm xúc dành cho anh đang dần lớn lên, chậm rãi nhưng không thể dừng lại.