Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn kho nhà kho nhấn mạnh mọi góc tối, tạo nên những bóng đổ dài trên sàn xi măng. Thư Nguyệt và Lăng Dục Thần đứng trước một lối đi hẹp dẫn vào bên trong, nơi bản đồ cổ dường như chỉ ra điểm đến đầu tiên. Không gian nơi đây ngột ngạt, mùi ẩm mốc của gỗ và giấy cũ khiến cô cảm giác như đang bước vào một mê cung thời gian.
“Điểm đầu tiên trên bản đồ… theo tôi nghĩ, sẽ không đơn giản,” Lăng Dục Thần nói, giọng trầm nhưng mang theo một nét căng thẳng. Anh nghiêng đầu quan sát những bức tường cũ kỹ, mắt lướt nhanh trên các hoa văn chạm khắc tinh xảo. “Chúng ta phải cẩn thận. Một sai sót nhỏ có thể là bẫy.”
Thư Nguyệt gật đầu, cảm giác hồi hộp len lỏi trong cơ thể. Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân lại phải bước vào một thử thách nguy hiểm như thế này, nhưng trong sâu thẳm, cô cũng cảm thấy một niềm hưng phấn khó tả. Đây là cơ hội để chứng minh khả năng của mình, để chạm vào những bí mật mà từ lâu đã bị chôn giấu.
Họ tiến vào lối đi hẹp, mỗi bước chân đều phải thận trọng. Bản đồ trong tay Lăng Dục Thần chỉ ra những ký hiệu bí ẩn: những vòng tròn nhỏ, đường kẻ zig-zag, và các ký tự cổ được khắc chìm trên đá tường.
“Cô có thể đọc ký tự này không?” anh hỏi, nhắc cô chú ý.
Thư Nguyệt nhìn kỹ, ngón tay khẽ chạm vào các ký tự. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa, như thể các ký tự đang run lên dưới đầu ngón tay cô. “Tôi… nghĩ là có thể. Đây không chỉ là chữ, mà còn là chỉ dẫn cơ chế. Nếu chúng ta sắp xếp đúng, sẽ mở ra lối đi.”
Lăng Dục Thần gật đầu, mắt lấp lánh sự ngạc nhiên hiếm thấy. “Đúng vậy. Cô đặc biệt hơn tôi tưởng.”
Cả hai bắt đầu thao tác, kéo những tấm đá nhỏ theo vị trí ký tự trên bản đồ. Những bánh răng cơ học ẩn bên trong tường bắt đầu chuyển động, phát ra những tiếng kêu khẽ, vừa gây căng thẳng vừa kích thích trí tò mò của Thư Nguyệt.
Khi họ vừa dịch chuyển tấm đá cuối cùng, một cánh cửa sập nặng trịch mở ra phía trước. Bên trong là một căn phòng nhỏ, tường được phủ kín bằng các biểu tượng cổ xưa, ánh sáng hắt ra từ những khe hở của mái nhà, tạo nên một không gian huyền bí. Giữa phòng, trên một bệ đá cao, là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, khắc những họa tiết tinh xảo mà Thư Nguyệt chưa từng thấy bao giờ.
“Đó chính là mục tiêu đầu tiên,” Lăng Dục Thần thở đều, mắt không rời khỏi chiếc hộp. “Nhưng hãy cẩn thận. Không biết có bẫy nào quanh đó không.”
Thư Nguyệt tiến lại gần, cảm giác tim đập mạnh hơn bao giờ hết. Cô đưa tay chạm vào chiếc hộp, bỗng nhiên một luồng không khí lạnh phả ra, khiến cô rùng mình. Chiếc hộp không chỉ là gỗ thông thường, mà là sự kết hợp của cơ chế tinh vi, cần sự khéo léo và trí tuệ mới mở được.
“Chúng ta cần làm gì đầu tiên?” cô hỏi, mắt chăm chú nhìn từng đường rãnh chạm khắc.
Lăng Dục Thần đứng bên cạnh, cúi xuống nhìn cô thao tác. “Hãy để cô thử. Tôi sẽ hướng dẫn. Nhưng nhớ, mỗi bước sai lầm… có thể rất nguy hiểm.”
Thư Nguyệt hít một hơi thật sâu, tập trung mọi giác quan. Cô bắt đầu xoay những bánh răng nhỏ, lật các mảnh ghép tinh xảo, từng bước nối ký tự trên bản đồ với cơ chế của hộp. Khi cơ cấu cơ khí bắt đầu chuyển động, một tiếng kêu răng rắc vang lên, cả cô và Lăng Dục Thần đều nín thở.
Chiếc hộp từ từ mở ra, hé lộ bên trong là một cuộn giấy cổ cùng một chiếc chìa khóa nhỏ bằng đồng, khắc các ký tự lạ. Thư Nguyệt cẩn thận nhấc cuộn giấy, tay hơi run nhưng ánh mắt sáng rực niềm vui.
“Chúng ta đã thành công,” cô thốt lên, vừa mừng vừa căng thẳng.
Lăng Dục Thần mỉm cười, ánh mắt dịu đi một chút. “Đúng vậy. Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Bản đồ còn hai điểm nữa.”
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Thư Nguyệt nhận ra Lăng Dục Thần đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, không chỉ là đồng minh trong phiêu lưu, mà còn mang theo một cảm giác gì đó khó gọi tên. Cô bất giác đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt anh, rồi nhanh chóng giấu sự bối rối bằng cách kiểm tra lại cuộn giấy cổ.
Bên ngoài, âm thanh của đêm tối len lỏi vào căn phòng, như nhắc nhở rằng họ không cô độc. Một bước đi sai, một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể khiến họ mất đi tất cả. Thư Nguyệt cảm nhận sự nguy hiểm, nhưng đồng thời, một niềm tin mạnh mẽ bắt đầu nảy sinh. Anh ấy sẽ ở bên cô, đồng hành trong thử thách này, và cô phải tin vào khả năng của chính mình.
Họ rời căn phòng, chuẩn bị cho thử thách tiếp theo trên bản đồ. Con đường phía trước vẫn đầy bí ẩn, nhưng trái tim cô rộn ràng một cảm giác chưa từng có. Mỗi bước đi, mỗi ký tự được giải, đều mở ra một lớp bí mật mới, vừa thử thách trí tuệ vừa thử thách lòng dũng cảm.
Trong lòng Thư Nguyệt, một điều rõ ràng: hành trình này không chỉ là tìm kiếm di vật, mà còn là cuộc khám phá chính bản thân, và có lẽ… là cả những cảm xúc mới mẻ mà cô chưa từng trải qua với Lăng Dục Thần.
Chiếc xe đen chờ sẵn bên ngoài, và cả hai bước lên, ánh mắt lướt nhau, cả một thế giới bí ẩn đang mở ra trước mắt họ. Mỗi giây phút đều là thử thách, và đồng thời, mỗi giây phút ấy lại kéo họ lại gần nhau hơn, trong một cuộc phiêu lưu mà cả trí tuệ lẫn cảm xúc đều bị thử thách cùng lúc.