Trời đổ mưa từ chiều, những hạt mưa rơi nặng trĩu, lất phất rồi hóa thành từng chuỗi màn bạc phủ kín cả núi rừng. Con suối nhỏ chảy qua chân núi cũng dâng nước, lấp lánh ánh trăng nhòe nhạt bị che khuất nửa phần bởi mây đen.
Tô Ngọc Thư nắm chặt vạt áo, chạy vội dọc theo con đường nhỏ phủ đầy lá khô. Nàng vừa đi vừa che cây ô rách, gió đập mạnh đến mức thân thể nhỏ bé kia nghiêng hẳn đi. Trong lòng nàng chỉ nghĩ đến việc phải hái cho được bó linh chi tía để sắc thuốc cho nương. Nương bệnh đã lâu, mạch yếu, chỉ mong cầm cự qua mùa đông.
Đến bờ suối, nàng khựng lại. Trong làn mưa lạnh, một vệt đỏ nhòe loang trên mặt đất, bị nước mưa cuốn đi nhưng vẫn rõ ràng đến rợn người. Nàng nheo mắt, nhìn kỹ về phía trước — có người ngã trong bụi cỏ.
Bước chân nàng ngập ngừng, ngón tay siết chặt quai giỏ. “Người… người kia?” Nàng cất tiếng gọi nhỏ, giọng run run vì sợ hãi. Không ai đáp lại, chỉ có tiếng suối chảy róc rách hòa với tiếng mưa gõ lộp độp trên mặt lá.
Tô Ngọc Thư chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước tới. Khi nàng vén lớp cỏ rậm ra, ánh chớp lóe lên, soi rõ gương mặt người ấy. Một nam nhân trẻ tuổi, y phục đen tuyền đã rách nát, máu thấm ra loang đỏ cả nửa thân áo. Bên hông có vết thương sâu, tựa như bị đao chém.
“Trời ơi…” – Nàng hốt hoảng kêu khẽ.
Trong phút chốc, lý trí bảo nàng nên tránh xa, nhưng trái tim lại thúc giục. Người này sắp chết mất!
Không suy nghĩ thêm, nàng vội quỳ xuống, lấy trong giỏ ra mảnh vải sạch, run rẩy áp lên vết thương. Máu vẫn trào ra, đỏ thẫm bàn tay nàng.
“Cố chịu một chút… ta… ta sẽ giúp ngươi.” – Nàng lẩm bẩm, vừa run vừa buộc chặt miếng vải quanh hông hắn.
Nam nhân hơi động, đôi mày kiếm cau lại, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn vững vàng. Giữa gió lạnh, nàng thoáng thấy hàng mi dày phủ xuống, sống mũi cao thẳng, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng đường nét lại cứng rắn lạ thường.
Đó không phải gương mặt của kẻ tầm thường.
Nàng nhìn quanh, nơi đây cách thôn gần nửa canh giờ đường, nếu chờ người đến giúp thì hắn chắc chắn không qua nổi. Nàng cắn môi, hạ quyết tâm: “Thôi, liều vậy.”
Cõng một nam nhân cao lớn giữa đêm mưa, đối với thân thể yếu đuối như nàng chẳng khác nào việc mơ giữa ban ngày. Nhưng có lẽ lòng thương hại cho sinh mạng kia đã khiến nàng quên đi sợ hãi.
Cõng hắn trên lưng, từng bước một, nàng run rẩy đi qua con đường lầy lội. Mưa gió quất vào mặt, lạnh đến thấu xương, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu.
Hắn nặng lắm, mùi máu tanh hòa với hơi ấm từ cơ thể, khiến tim nàng đập loạn. Nhiều lần suýt ngã, nàng vẫn không dừng lại. Khi đến được căn nhà tranh bên rìa rừng, toàn thân nàng đã ướt sũng, tóc bết lại thành từng sợi.
Đặt hắn nằm lên giường gỗ, nàng vội nhóm lửa, lấy thảo dược khô phơi sẵn trong góc ra giã nhỏ, đun nước nóng rửa vết thương.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu trên gương mặt hắn. Đôi mi dài khẽ động, môi hơi mím lại, rõ ràng là đau đớn lắm mà vẫn cố chịu.
“Ngươi… vẫn còn tỉnh?” – Nàng hỏi khẽ.
Hắn mở mắt. Một đôi mắt đen sâu như vực, nhìn thẳng nàng. Trong đó không có hoảng loạn, chỉ có sự trấn tĩnh đáng sợ.
“Ngươi… cứu ta?” – Giọng khàn khàn, yếu nhưng trầm thấp.
“Phải… ngươi đừng nói nhiều, ta giúp ngươi cầm máu trước.” – Nàng nói, không dám nhìn lâu.
Hắn nhìn nàng thêm một lúc rồi khẽ gật đầu, ánh mắt dịu đi.
Khi thuốc bôi xong, nàng cẩn thận băng lại vết thương, động tác tuy vụng về nhưng hết sức nhẹ nhàng. Mỗi lần tay nàng chạm vào da hắn, hơi ấm nóng hổi khiến nàng bối rối, mặt đỏ lên trong ánh lửa.
“Ta tên Ngọc Thư.” – Nàng cất tiếng, như để xua tan không khí tĩnh lặng. “Nhà ta ở chân núi, ngươi yên tâm, ta không phải kẻ xấu.”
Nam nhân im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Lâm…” Hắn ngừng lại, đôi mắt thoáng qua tia cảnh giác, sau đó mới thản nhiên nói nốt – “Lâm Tạ.”
Nàng gật đầu, không nghi ngờ gì. “Vậy Lâm công tử, ngươi cứ nghỉ đi, đừng nói nữa.”
Sau khi đắp chăn cho hắn, nàng mới nhận ra y phục của mình đã ướt lạnh, liền ra ngoài thay bộ khác. Khi quay lại, thấy hắn đã nhắm mắt, hơi thở ổn định hơn, nàng mới yên tâm thổi tắt bớt lửa, ngồi tựa bên giường.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi không dứt.
Đêm ấy, nàng không ngủ. Mỗi lần nghe hắn rên nhẹ, nàng lại đứng dậy thêm củi, lau mồ hôi trên trán hắn. Bàn tay hắn to, vững chãi, dù yếu ớt vẫn toát ra khí chất khác biệt. Nàng nhìn mà lặng người — người này chắc hẳn không phải thường dân.
Sáng hôm sau, mưa tạnh. Mây tan, ánh nắng nhợt nhạt len qua mái rơm chiếu vào gian nhà. Lâm Tạ mở mắt, thấy thiếu nữ đang ngồi tựa cửa, hai tay ôm đầu gối ngủ gà.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng, làn da trắng mịn, lông mi cong khẽ rung, mái tóc buông xõa. Trong cái yên ả ấy, hắn bỗng quên mất cảm giác đau.
Khi nàng giật mình tỉnh dậy, thấy hắn đang nhìn, bối rối nói: “Ngươi tỉnh rồi? Còn đau không?”
Hắn khẽ gật đầu, giọng trầm khàn: “Cảm ơn.”
“Không cần.” – Nàng cười ngượng. “Ta chỉ làm điều nên làm.”
Hắn nhìn nàng một lúc, khóe môi cong nhẹ. Nụ cười ấy thoáng qua như gió xuân, làm lòng nàng lạ lẫm.
Vài ngày sau, vết thương hắn đỡ nhiều. Tuy vẫn yếu, nhưng hắn có thể ngồi dậy. Ngọc Thư nấu cháo, bưng đến bên giường.
“Ngươi ăn chút đi, để có sức.”
“Ngươi cứ gọi ta là Lâm Tạ.”
“Như vậy không thất lễ sao?”
“Không sao. Ta không phải người trọng lễ nghĩa.”
Nàng cười, cúi đầu múc cháo. Hắn lặng nhìn nàng, ánh mắt dịu lại như nước.
“Vì sao ngươi lại cứu ta?” – Hắn hỏi khẽ.
“Vì ngươi bị thương, ta không thể bỏ mặc.”
“Không sợ ta là kẻ xấu?”
Nàng dừng tay, nghĩ một lát, rồi nói nhỏ: “Nếu thật là kẻ xấu, lúc ấy ngươi đã không còn hơi thở rồi.”
Hắn bật cười, giọng khàn nhưng ấm. “Ngươi thú vị lắm.”
Ngọc Thư đỏ mặt, không dám đáp.
Những ngày tiếp theo, nàng quen với sự hiện diện của hắn trong căn nhà nhỏ. Hắn ít nói, nhưng mỗi khi nói, giọng lại trầm ấm khiến người nghe an lòng. Hắn giúp nàng nhóm lửa, đôi khi còn đỡ giỏ củi nặng.
Một lần, nàng trượt chân bên bờ suối, hắn nhanh tay kéo lại, cả hai ngã vào nhau. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách gần đến mức nàng nghe rõ nhịp tim hắn.
Hắn cúi nhìn, giọng khẽ: “Ngươi nên cẩn thận hơn.”
“Ta… xin lỗi.” – Nàng lắp bắp, mặt đỏ hồng.
Hắn không nói thêm, chỉ khẽ vuốt nhẹ sợi tóc ướt dính trên trán nàng, rồi quay đi.
Buổi tối hôm ấy, nàng không tài nào ngủ được. Trong đầu cứ hiện lên hình ảnh ánh mắt hắn, trầm tĩnh mà sâu.
Một tuần sau, khi vết thương gần khỏi, hắn chuẩn bị rời đi.
Nàng đứng trước cửa, tay cầm gói thuốc nhỏ. “Đây là linh chi ta phơi khô, ngươi mang theo, gặp vết thương thì sắc uống.”
Hắn nhận lấy, mắt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có. “Ngươi thật lòng tốt.”
“Không có gì. Chỉ mong ngươi bình an.”
Gió sớm thổi qua, mấy cành liễu đung đưa trên mặt suối. Hắn nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.
Khi xoay người, hắn dừng lại, lấy từ trong áo ra một cây trâm bạc, khắc hình trăng non.
“Vật này, tặng ngươi.”
Nàng ngơ ngác: “Sao lại cho ta?”
“Vì ngươi cứu ta.” – Hắn nói chậm rãi, rồi khẽ mỉm cười. “Nếu có duyên, ta sẽ cưới nàng.”
Lời nói ấy, như gió xuân thổi qua mặt nước, gợn thành từng vòng tròn lan mãi.
Hắn quay người rời đi, bóng dáng đen dần khuất trong sương sớm.
Nàng đứng ngây một lúc, trong tay vẫn siết chặt cây trâm bạc. Mặt suối phản chiếu ánh nắng yếu ớt, liễu xanh lay động, và trái tim nàng lần đầu tiên run rẩy như chiếc lá mảnh trong gió xuân.