ngọc thỏ bên trăng

Chương 2: Kẻ không tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời hửng nắng, từng vệt sáng mỏng chiếu qua kẽ lá, rải lên mái tranh loang lổ. Tiếng chim rừng ríu rít, hòa cùng hơi sương phảng phất. Tô Ngọc Thư mở mắt, nghe thấy hơi thở trầm ổn trong gian nhà, khẽ quay đầu nhìn về phía giường gỗ.

Người kia đã tỉnh, nhưng vẫn nằm yên, ánh mắt sâu thẳm dõi ra ngoài cửa sổ. Mái tóc đen buông xuống, che nửa gương mặt, chỉ thấy sống mũi cao thẳng và cánh môi mím chặt. Ánh nắng rọi lên hàng mi dài, tạo thành bóng nhạt, khiến hắn trông vừa xa xăm vừa tĩnh lặng.

Nàng cất giọng nhẹ nhàng:

“Ngươi tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào, có còn đau không?”

Nam nhân khẽ quay đầu, đôi mắt đen như mực hướng về phía nàng. Ánh nhìn ấy khiến tim nàng bất giác chùng lại, như bị dòng nước cuốn trôi mà không thể chống cự.

Hắn im lặng rất lâu, rồi chậm rãi mở miệng:

“Không sao.”

Giọng trầm khàn, chứa chút mệt mỏi nhưng không mất đi sự điềm tĩnh.

Nàng mỉm cười, đặt bát nước gừng lên bàn nhỏ:

“Ngươi uống đi, ta nấu từ sáng, có thể giúp ấm bụng. Đêm qua ngươi ra mồ hôi nhiều, sợ cảm lạnh.”

Hắn khẽ gật đầu. Đôi tay dài thon nắm lấy bát, động tác bình thản, nhưng giữa từng cử chỉ toát ra khí chất khó giấu — không giống người thường. Tô Ngọc Thư nhìn thoáng qua, chợt thấy trên cổ tay hắn có một vết sẹo cũ, nhỏ nhưng sâu, như từng luyện kiếm lâu năm.

“Ngươi... là người giang hồ sao?” – Nàng thử hỏi.

Hắn ngước mắt, môi khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt hiện lên:

“Ta chỉ là kẻ qua đường.”

Nụ cười ấy khiến nàng ngẩn ngơ. Nó không hẳn dịu dàng, cũng chẳng lạnh lùng, mà như một cơn gió thoảng qua — không lưu dấu, nhưng đủ khiến người ta nhớ mãi.

“Qua đường ư? Vậy sao lại bị thương nặng như thế?”

Hắn không đáp, chỉ đặt bát xuống, ánh nhìn xa xăm:

“Lạc vào nơi không nên đến.”

Câu trả lời mơ hồ, như mây khói. Nàng thấy hắn không muốn nói thêm nên cũng không gặng hỏi. Trong lòng, nàng lại nghĩ: có lẽ hắn gặp nạn bị cướp, hoặc là người bị truy sát.

Dù thế nào, nàng vẫn tin rằng người có ánh mắt như vậy — trong veo mà thâm trầm — chắc chắn không phải kẻ xấu.

“Thôi, ngươi nghỉ đi.” – Nàng nói, toan đứng dậy ra ngoài.

“Khoan.” – Giọng hắn vang lên.

Nàng quay lại, thấy hắn đang nhìn mình, ánh mắt dịu đi. “Ngươi tên gì?”

“Ngọc Thư.” – Nàng đáp khẽ.

Hắn khẽ gật, lặp lại trong miệng như nếm thử vị âm thanh ấy:

“Ngọc Thư... Ngọc như ánh trăng, thư như gió nhẹ.”

Nàng hơi đỏ mặt. “Ngươi thật biết nói lời hay.”

Hắn mỉm cười, lần này là nụ cười rõ rệt, khiến cả căn nhà dường như sáng hơn.

Buổi trưa hôm đó, nắng lên cao. Nàng ra ngoài suối giặt y phục, mái tóc cột hờ bay trong gió. Làn nước trong vắt phản chiếu bóng dáng mảnh mai của nàng, đôi bàn tay trắng ngần nhè nhẹ vò áo, động tác chậm rãi, dịu dàng như khúc nhạc.

Hắn ngồi trong nhà, từ khe cửa nhìn ra. Một cơn gió lùa qua, cuốn theo mùi hương dịu ngọt từ cỏ dại và mùi áo vải phơi nắng. Hắn bỗng thấy lòng mình tĩnh lại. Đã bao lâu rồi, hắn không cảm nhận được thứ bình yên giản dị đến vậy?

Trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh đêm mưa, đao kiếm, tiếng gió rít, và cả máu nóng văng tung tóe. Hắn đã quen với mùi chết chóc, vậy mà chỉ một thiếu nữ nhỏ bé, một căn nhà tranh, lại khiến hắn cảm thấy thế gian này vẫn còn chỗ để thở.

Đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng nàng gọi:

“Lâm công tử, ngươi dậy được không? Ta nấu cháo cá rồi!”

Hắn cười khẽ. Vẫn là cái tên nàng tự ý đặt ra, “Lâm công tử”. Hắn chưa từng nói họ mình, cũng chẳng định nói.

“Được, ta ra liền.”

Nàng mang bát cháo đến, hơi nóng bốc nghi ngút. Hắn nếm thử, vị nhạt nhưng thơm, là mùi của cá suối tươi và chút gừng.

“Ngươi nấu ngon thật.” – Hắn khen.

Nàng cười: “Thật sao? Ta tưởng ngươi sẽ chê đạm.”

“Đạm thì sao? Ta vốn thích thứ thanh.”

Hắn nói bằng giọng trầm thấp, từng chữ rơi xuống khiến lòng nàng hơi run.

“Thích thứ thanh... vậy là giống ta.” – Nàng cười, ánh mắt cong cong.

Cả hai nhìn nhau, phút chốc, không khí lặng đi. Ngoài kia, có tiếng gió lay cành liễu, vài chiếc lá rơi xuống mặt suối. Ánh sáng xuyên qua tán lá, rải trên vai họ thành từng đốm sáng.

Ba ngày sau, hắn có thể đi lại quanh nhà. Hắn giúp nàng chẻ củi, sửa lại mái rơm dột. Mỗi khi ánh nắng chiếu lên gương mặt hắn, đôi mắt ấy lại sáng trong, sâu hút.

“Ngươi khéo tay thật.” – Nàng khen khi thấy mái tranh được lợp lại gọn gàng.

Hắn chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Đến chiều, nàng mang thảo dược ra phơi, hắn đứng bên giúp, ngẫu nhiên hỏi:

“Ngươi sống ở đây một mình sao?”

“Ừ. Nương ta ốm nặng, phải nằm trong phòng trong. Còn ta thì hái thuốc, nấu cơm, chăm người bệnh.”

“Không sợ sao?”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong như nước:

“Sợ gì? Có trời, có đất, có cây cỏ. Ta tin, làm điều thiện thì chẳng sợ ai.”

Hắn nhìn nàng rất lâu, khẽ cười. “Nếu ai cũng nghĩ như ngươi, thiên hạ này đã chẳng cần đao kiếm.”

“Đao kiếm chỉ khiến người ta khổ.” – Nàng nói nhỏ. “Ta chưa từng thấy người cầm kiếm nào hạnh phúc.”

Hắn im lặng. Trong đầu hiện lên những khuôn mặt đã mất, những lần ra tay, những tiếng kêu thảm. Bàn tay siết chặt chuôi kiếm vô hình trong ký ức, máu trong tim hắn như ngừng chảy.

“Ngươi sao thế?” – Nàng lo lắng.

Hắn khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

Đêm đến, trăng lên cao, sáng lạnh như nước. Nương của nàng trong buồng ho khẽ. Ngọc Thư chạy vào, đắp chăn, rồi quay lại gian ngoài. Lâm Tạ ngồi một mình dưới ánh trăng, mái tóc đen ánh bạc, ánh mắt xa xăm.

Nàng bưng bát trà nóng đến, đặt xuống bàn.

“Ngươi vẫn chưa ngủ à?”

“Không quen giường.” – Hắn đáp, giọng bình thản.

“Vậy ngươi định đi đâu khi khỏi hẳn?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, khó đoán:

“Không biết. Có lẽ cứ đi, cho đến khi tìm được nơi muốn dừng lại.”

Nàng cười nhẹ: “Ngươi như mây trên trời, đi đâu cũng được.”

“Ngươi thì sao? Nếu một ngày phải rời nơi này, ngươi có đi không?”

“Không.” – Nàng đáp nhanh, ánh mắt kiên định. “Nơi có người thân ta, đó là nhà.”

“Nhà…” – Hắn lặp lại, như nếm thử một từ lạ lẫm. “Đã lâu rồi, ta không còn nhà.”

Nàng lặng người.

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng, ánh sáng phản chiếu trong mắt như mặt nước hồ sâu. Một thoáng, nàng cảm thấy hắn cô độc đến đau lòng.

Không hiểu sao, nàng muốn nói điều gì đó để xua đi nỗi buồn kia, nhưng cuối cùng chỉ khe khẽ:

“Ngươi có thể ở lại đây thêm vài ngày. Dù sao… nương ta cũng cần người nói chuyện.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu lại.

“Ngươi không sợ ta thật sao?”

Nàng lắc đầu, nụ cười hiền: “Ngươi nhìn giống người cô đơn hơn là kẻ xấu.”

Hắn im, rồi khẽ bật cười. Lần này, nụ cười ấy thật — không lạnh, không gượng. Nụ cười khiến ánh trăng như tan ra trên khóe môi.

Mấy ngày sau, hắn giúp nàng sửa lại hàng rào, cắt củi, thay giếng nước. Dân trong thôn thấy, đều hỏi: “Tiểu cô nương, vị kia là ai vậy?”

Ngọc Thư chỉ đáp mơ hồ: “Người ta cứu thôi.”

Ai cũng tò mò, nhưng nhìn thấy hắn ánh mắt sắc bén, thần thái lạ thường, lại không ai dám hỏi thêm.

Đến ngày thứ bảy, hắn ra suối, nhìn dòng nước chảy xiết. Vết thương đã lành, nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác luyến lưu kỳ lạ.

Khi Ngọc Thư đến bên, tay cầm chiếc giỏ mây, hắn hỏi nhỏ:

“Nếu ta đi, ngươi có nhớ không?”

Nàng hơi sững người, cúi đầu:

“Có lẽ sẽ nhớ… một chút.”

Hắn mỉm cười, nụ cười nhạt như sương:

“Vậy là đủ rồi.”

“Ngươi không định nói ta biết ngươi là ai sao?”

Hắn lắc đầu. “Biết để làm gì? Biết rồi sẽ phải quên.”

“Nhưng ta chưa từng gặp ai như ngươi.” – Nàng nói nhỏ, giọng khẽ như gió.

Hắn cúi đầu, nhìn sâu vào mắt nàng. Một thoáng, trong đó lóe lên điều gì đó rất mềm, rất thật.

“Ta cũng vậy.”

Gió thổi qua, cành liễu nghiêng xuống mặt nước, phản chiếu hai bóng người đứng gần nhau.

Hắn giơ tay, chạm nhẹ lên sợi tóc nàng bị gió thổi bay, giọng khàn khàn:

“Nếu có kiếp sau, ta muốn gặp ngươi lần nữa.”

Nàng chưa kịp đáp, hắn đã quay người đi.

Bóng dáng đen ấy, cao gầy, rắn rỏi, dần khuất sau hàng liễu. Ánh trăng rơi xuống chỗ hắn vừa đứng, chỉ còn lại hơi nước lay động.

Ngọc Thư ngơ ngẩn nhìn theo, trong tay vẫn siết chặt cây trâm bạc mà hắn để lại hôm trước.

Không tên, không họ, không lời hẹn, chỉ có nụ cười nhạt và ánh nhìn sâu như đêm mưa năm ấy.

Nàng khẽ thì thầm:

“Lâm công tử, ngươi là ai vậy?”

Tiếng suối róc rách đáp lại, nhẹ như lời ru.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×