ngọc thỏ bên trăng

Chương 9: Trăng soi trên tóc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm tân hôn đã qua, ánh sáng sớm đầu ngày lọt qua khe cửa, rơi thành từng vệt dài trên nền đất gạch. Căn phòng vẫn còn vương mùi hương trầm dịu nhẹ, rèm lụa lay động theo gió sớm. Tô Ngọc Thư khẽ mở mắt, ánh sáng khiến nàng chớp nhẹ. Cảm giác đầu tiên là mùi hương nhè nhẹ trên chăn gối, mùi của áo giáp, pha lẫn chút hương bạc hà lạnh mát.

Cạnh nàng, chỗ gối bên trái đã trống. Lâm Vân Tạ đã dậy tự bao giờ. Nàng khẽ quay đầu, chỉ thấy y phục ngoài gấp gọn nơi ghế, bên bàn là chén trà vẫn còn ấm.

Trong lòng Tô Ngọc Thư thoáng hụt hẫng, một nỗi trống rỗng khó gọi tên len lỏi. Đêm qua… mọi thứ như mơ. Người ấy thật sự là chàng trai năm xưa, thật sự nhớ đến nàng, cưới nàng về làm vợ. Nhưng cũng thật lạnh lùng — sau khi ôm nàng vào lòng, hắn chỉ khẽ nói “ngủ đi”, rồi chẳng còn thêm lời nào.

Nàng ngồi dậy, khoác áo, bước ra sân sau. Ánh nắng nhàn nhạt phủ lên hoa cúc nở ven tường. Giữa sân là bóng dáng quen thuộc — hắn đang luyện kiếm.

Trấn Bắc Hầu – Lâm Vân Tạ – áo vải màu xám nhạt, cánh tay săn chắc, mỗi nhát kiếm dứt khoát như chém gió. Kiếm thế của hắn không mang vẻ hoa lệ, chỉ có sức mạnh nội liễm, tựa như dòng nước ngầm lạnh lẽo dưới băng.

Nàng đứng ở cửa nhìn lặng, không dám cất tiếng. Mỗi đường kiếm, mỗi bước chuyển đều khiến nàng nhớ đến những câu chuyện chiến trường người ta kể – rằng vị Hầu gia này là chiến thần phương Bắc, lạnh lùng, cứng rắn, chẳng gần gũi nữ nhân.

Vậy mà giờ, hắn lại là phu quân của nàng.

Lâm Vân Tạ dừng kiếm, thu thế, hơi thở vẫn đều, chỉ quay đầu khẽ liếc về phía nàng. Ánh mắt ấy bình thản, không vui không giận, như thể giữa họ chẳng có khoảng cách nào – cũng chẳng có thân mật.

“Dậy rồi?” – giọng hắn trầm khàn, lạnh nhạt.

“Vâng…” – nàng khẽ đáp, hai tay nắm chặt vạt áo.

“Đã quen nơi này chưa?” – hắn hỏi, giọng mang chút xã giao.

“Cũng… ổn.” – nàng cúi đầu.

Lâm Vân Tạ đặt kiếm xuống, lau nhẹ mồ hôi. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc: “Trong phủ có người hầu, có quản sự riêng. Nếu cần gì, cứ sai người nói. Ta thường ở quân doanh, ít khi về phủ.”

Câu nói ấy, như một lưỡi dao lạnh cắt vào khoảng ấm vừa nhen nhóm trong lòng nàng.

Ít khi về phủ. Nghĩa là những ngày sắp tới, căn nhà rộng lớn này sẽ chỉ còn mình nàng.

“Vâng.” – nàng cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng.

Lâm Vân Tạ nhìn nàng thêm một lúc, ánh mắt thoáng dịu đi, rồi lại quay đi. “Ăn sáng đi. Ta còn phải vào doanh sớm.”

“Dạ…”

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng, khoác giáp mà như khoác lạnh lùng quanh mình. Nắng chiếu xuống lưỡi kiếm bên hông hắn, sáng đến chói mắt.

Chỉ khi hắn khuất sau cổng lớn, Tô Ngọc Thư mới dám thở ra.

Bữa sáng được dọn ra trong im lặng. Nàng ăn vài muỗng cháo, chẳng thấy vị gì. Căn phòng rộng, chỉ mình nàng ngồi giữa mâm thức ăn thịnh soạn, cảm giác lạc lõng như lạc vào giấc mơ chưa tỉnh.

Từ nhỏ, nàng đã sống trong phủ nhỏ của phụ thân, nơi mỗi bữa cơm đều có tiếng cười, có mùi thơm canh nóng. Giờ đây, giữa nơi quyền quý này, lại chẳng có chút hơi người.

“Phu nhân, người có muốn ra vườn dạo không ạ?” – Tiểu Lục, nha hoàn thân cận, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, đi thôi.”

Hai người bước ra vườn sau. Hầu phủ rất rộng, từng viên đá, từng khóm trúc đều được sắp xếp tỉ mỉ. Trên hồ, hoa sen đã tàn, chỉ còn lá xanh mướt. Gió đưa hương cúc từ góc sân vào, thoang thoảng.

“Tiểu Lục, hầu gia thường về phủ chứ?” – nàng hỏi, giọng khẽ.

Nha hoàn thoáng ngập ngừng: “Bẩm phu nhân, hầu gia thường ở doanh trại. Có khi nửa tháng mới về, có khi ba tháng. Chỉ khi triều có lệnh, người mới lưu phủ vài hôm.”

“Ra vậy…” – nàng khẽ cười, nụ cười nhạt đến khó phân thật giả.

Tiểu Lục nhìn sắc mặt chủ nhân, muốn nói gì lại thôi. Cô biết, phu nhân là người hiền, lại ít nói, đối diện một vị tướng quân như hầu gia, chỉ sợ càng thêm sợ hãi.

Chiều xuống, nắng nhuộm vàng ngọn cây. Tô Ngọc Thư ngồi bên hiên thêu, kim chỉ đi qua tấm vải từng đường tỉ mỉ. Đầu óc nàng lại lạc về ký ức. Ba năm trước, chàng trai bị thương nơi rừng mưa ấy – tuy sắc lạnh nhưng vẫn cười nhẹ, giọng nói trầm ấm hơn bây giờ nhiều. Còn hiện tại… hắn như tấm tường thành vững chắc, cao đến nỗi nàng chẳng chạm tới được.

“Thư nhi, thêu gì đó?”

Giọng nói vang lên từ phía sau khiến nàng giật mình. Kim suýt đâm vào tay. Nàng quay lại – là Lâm Vân Tạ. Hắn đã thay áo thường, đứng dựa vào cột hiên, ánh trăng sớm rọi xuống mái tóc đen, phản chiếu ánh bạc dịu.

“Chàng… về rồi ư?” – nàng ngạc nhiên.

“Ừ. Việc trong doanh xong sớm.” – hắn đáp gọn. Ánh mắt lướt qua tấm thêu trên đùi nàng. – “Đây là gì?”

“Là… một nhành liễu.”

Hắn nhìn kỹ, nét mềm mại của sợi chỉ xanh ánh lên dưới trăng. Mỗi mũi kim đều nhỏ nhắn, dịu dàng như tính cách nàng.

“Ta nhớ, lần đầu gặp nàng cũng dưới tán liễu.” – hắn khẽ nói, giọng chậm hơn bình thường.

Tim nàng khẽ run. “Chàng… vẫn nhớ?”

“Nhớ.” – Hắn đáp ngắn, rồi lại im lặng.

Một làn gió thổi qua, mang theo mùi hoa cúc và hương đêm. Trăng rọi xuống, ánh bạc trải dài trên mái tóc nàng, khiến từng sợi óng lên như tơ. Lâm Vân Tạ đứng lặng nhìn, bỗng cảm thấy thứ gì đó rất yên trong lòng, một thứ bình an xa lạ mà chiến trường không bao giờ có.

“Trăng đẹp thật.” – nàng khẽ nói, không dám nhìn vào hắn.

“Ừ.” – hắn đáp, giọng khàn nhẹ. – “Nhưng không bằng nàng.”

Câu nói ấy khiến tay nàng khựng lại, kim chỉ dừng giữa không trung. Nàng không dám ngẩng đầu, sợ gặp ánh mắt kia sẽ chẳng biết phải nói gì.

Không gian chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng dế kêu ngoài sân. Một lúc sau, Lâm Vân Tạ tiến lại gần, lấy chiếc khăn thêu trong tay nàng, xem kỹ từng mũi chỉ.

“Đẹp.” – hắn nói. – “Như tính nàng vậy, không phô trương, chỉ khiến người khác muốn nhìn mãi.”

Tô Ngọc Thư đỏ mặt, cúi đầu, tim đập thình thịch. “Chàng… đừng trêu thiếp.”

“Ta không giỏi trêu người.” – hắn mỉm cười nhẹ, hiếm hoi.

Ánh trăng rọi lên nụ cười ấy, vừa ấm vừa xa, khiến lòng nàng rối như tơ.

Một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Ngọc Thư, ta vốn là kẻ thô lỗ, quen với binh đao, ít nói chuyện mềm. Nếu ta có gì khiến nàng khó chịu, cứ nói thẳng.”

“Thiếp… không dám.”

“Nàng không cần ‘dám’ hay ‘không dám’.” – giọng hắn khẽ trầm xuống. – “Từ nay, nàng là vợ ta. Trong phủ này, chỉ có một chữ ‘ta’, và trong lòng ta, chỉ có nàng.”

Tim nàng lỡ nhịp, mắt dâng hơi nước. Nhưng hắn lại xoay người, đi đến bậc thềm, đứng nhìn trăng, giọng trở lại trầm mặc:

“Ta phải giữ biên ải, nên thường vắng nhà. Nhưng nếu có ai dám khinh bạc nàng, cứ nói với ta. Ta không dung thứ.”

Lời nói ấy, tuy lạnh, nhưng ẩn trong đó là sự che chở âm thầm.

“Thiếp hiểu.” – nàng đáp, giọng nhỏ.

Cả hai đứng yên trong ánh trăng, khoảng cách chẳng xa, nhưng giữa họ vẫn còn một tầng không khí e dè, như sợi tơ chưa kịp buộc chặt.

Gió đêm khẽ lùa qua, mái tóc nàng bay nhẹ. Bỗng, Lâm Vân Tạ tiến lại, đưa tay vén một lọn tóc vướng trên trán nàng, ngón tay chạm vào làn da ấm.

“Lạnh không?” – hắn hỏi.

“Không…” – nàng khẽ đáp, giọng run.

“Vào thôi.” – hắn nói, tay vẫn đặt trên tóc nàng một thoáng lâu rồi mới rút lại.

Nàng theo hắn vào, tim đập loạn nhịp. Ánh trăng ngoài hiên vẫn chiếu xuống, như dệt thành sợi bạc, rơi lấp lánh trên tóc nàng.

Đêm ấy, hắn vẫn giữ thói quen cũ – im lặng. Còn nàng, vẫn e dè, không dám lại gần. Nhưng trong khoảnh khắc trăng rọi qua song cửa, nàng khẽ thấy ánh mắt hắn nhìn mình – không còn là lạnh lẽo, mà là thứ gì đó mềm hơn, ấm hơn.

Một đêm như thế, không lời thề hẹn, không chạm khẽ môi, chỉ có trăng và hơi thở. Nhưng với nàng, đó đã là khởi đầu của một mùa xuân mới trong lòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×