Đêm tân hôn, gió nhẹ khẽ lay song cửa, hương trầm thoang thoảng quyện cùng ánh nến hồng lung linh như sương khói. Tô Ngọc Thư ngồi bên mép giường, đầu đội khăn đỏ, bàn tay siết chặt vạt áo đến run. Từ lúc vào phủ đến giờ, mọi chuyện đều lạ lẫm. Không ai cho nàng biết rõ tân lang là người phương nào, chỉ biết hắn là Trấn Bắc Hầu – người giữ biên cương, tay nắm trọng binh, quyền thế khuynh triều.
Lễ cưới diễn ra vội vã, ngay cả Hoàng thượng cũng chỉ phất tay nói một câu: “Lấy hầu gia để bảo toàn Tô gia.” Nàng nghe mà tim như rơi xuống vực. Một cuộc hôn nhân không do mình chọn, chẳng biết chồng là ai, chỉ biết đó là con đường duy nhất để giữ lại mạng cho phụ thân bị hàm oan.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngoài cửa. Nến trong phòng lay động, bóng người cao lớn đổ dài trên nền đất. Một làn khí lạnh theo cánh cửa mở ùa vào, cuốn theo hương kim loại nhàn nhạt. Tô Ngọc Thư nín thở.
Người ấy bước vào, từng bước vững chắc, không nhanh không chậm. Áo giáp đen tuyền, tay nắm mũ trụ, trên người còn vương bụi đường. Một người như thế, rõ ràng vừa trở về từ chiến trường.
Cung nữ khẽ thưa: “Tân lang đã đến.”
Giọng nói ấy vừa dứt, nàng nghe tiếng đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh nến hắt lên gương mặt ẩn trong bóng. Bàn tay nàng khẽ run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Người kia bước lại gần, hơi thở mang theo mùi sương lạnh và máu sắt. Hắn đứng yên một lúc, rồi cất giọng trầm thấp:
“Ngẩng đầu lên.”
Chỉ ba chữ, nhẹ nhưng chứa uy nghi khiến tim nàng thắt lại. Nàng chậm rãi ngẩng mặt, khăn đỏ vẫn che ngang tầm mắt, chỉ thấy mờ mờ bóng người. Một bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng vén lớp khăn voan. Ánh nến hắt lên, chiếu vào gương mặt nàng, rồi dừng lại.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
Hắn nhìn nàng. Nàng nhìn hắn.
Gương mặt ấy—đã từng khắc sâu trong trí nhớ nàng ba năm về trước. Người nằm trong rừng mưa, máu đỏ loang cả áo trắng, ánh mắt lạnh như thép mà vẫn ẩn chút ấm áp khi gọi nàng “thư nhi.”
Lâm Vân Tạ.
Thanh trâm bạc bên ngực nàng khẽ rung lên, như đáp lại vận mệnh đã an bài.
Tô Ngọc Thư trân trân nhìn, không dám tin. Hắn vẫn như trước, ánh mắt trầm lắng, mày kiếm rậm, nét lạnh khắc nghiệt. Nhưng trong sâu thẳm đôi mắt ấy, nàng lại thấy thứ gì đó dịu hơn, giống như năm xưa dưới ánh mưa đêm.
“Là… chàng?” – giọng nàng run rẩy, khẽ như gió.
Lâm Vân Tạ không trả lời ngay, chỉ nhìn nàng hồi lâu. Rồi hắn khẽ cúi người, tháo mũ giáp, đặt lên bàn. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, ánh nến vờn quanh gương mặt anh tuấn, nét sắc sảo của người từng trải qua ngàn trận chiến.
“Ba năm rồi,” – hắn nói chậm rãi, giọng khàn khàn – “ta vẫn nhớ gương mặt nàng.”
Một câu, khiến tim nàng đập lạc nhịp.
Hắn tiến đến gần, ngồi xuống bên giường, ánh mắt không rời khuôn mặt nàng:
“Hôm ấy, nàng cứu ta khỏi rừng mưa. Ta từng hứa—nếu có duyên, sẽ cưới nàng. Hôm nay, ta giữ lời.”
Ngọc Thư lùi nhẹ, tim đập dồn dập. Không phải vì sợ, mà là vì xúc động. Nàng chưa bao giờ nghĩ lời hứa bâng quơ năm ấy lại thành thật. Nhưng trong đôi mắt ấy, không có chút đùa cợt nào.
“Chàng… thật sự nhớ?” – Nàng hỏi khẽ.
“Có thể quên sao?” – Hắn đáp, giọng khẽ trầm. “Mỗi lần ra trận, ta vẫn mang theo thanh trâm nàng trao.”
Ánh mắt nàng rơi xuống tay hắn. Trên ngón tay đeo một sợi chỉ bạc, treo mảnh trâm đã gãy nửa. Nàng bỗng thấy mũi cay cay.
“Vì sao… chàng không nói trước?”
Lâm Vân Tạ khẽ cười, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt thường ngày băng lãnh:
“Hoàng mệnh khó cưỡng. Nếu ta nói, có lẽ nàng sẽ sợ, không chịu nhận hôn ước.”
“Ta không sợ,” – nàng lắc đầu, giọng run nhẹ – “chỉ… không ngờ người ta chờ lại thật sự đến.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc. Lâm Vân Tạ nhìn nàng, ánh mắt dịu lại. Bàn tay to lớn nâng cằm nàng lên, ngón tay ấm nóng chạm vào da thịt mềm.
“Ngọc Thư,” – hắn gọi tên nàng lần đầu tiên bằng giọng ấm áp ấy – “từ nay, nàng là thê tử của ta. Không còn ai có thể làm hại nàng, kể cả triều đình.”
Câu nói ấy như một lời thề khắc đá.
Nàng cắn môi, vành mắt đỏ hoe. Mọi lo sợ, tủi nhục, cô đơn suốt mấy tháng qua dường như tan biến. Nàng khẽ gật đầu, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn.
Lâm Vân Tạ im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi giọt nước ấy.
“Đừng khóc. Ta không giỏi nói lời hay, nhưng những gì ta hứa, cả đời không nuốt lại.”
Gió ngoài hiên thổi qua, thổi nghiêng ngọn nến, ánh sáng lung linh hắt lên hai gương mặt. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở khẽ hòa vào nhau.
Nàng khẽ nói:
“Chàng đã chịu bao khổ cực ngoài biên ải…”
“Đã quen.” – Hắn đáp gọn, đôi mắt vẫn nhìn nàng. – “Nhưng không ngờ, điều khó nhất lại là chờ đợi.”
Một nụ cười khẽ thoáng qua nơi khóe môi hắn, vừa dịu dàng vừa khiến người ta nghẹn lòng.
Tô Ngọc Thư mỉm cười đáp lại, nụ cười ấy khiến căn phòng như sáng hơn. Ba năm xa cách, hóa ra tất cả những gì nàng chờ đều không vô ích.
Lâm Vân Tạ đứng dậy, đi đến bàn rót hai chén rượu.
“Hôm nay là đêm thành thân. Theo lễ, ta kính nàng một chén.”
Nàng khẽ cúi đầu, hai tay đón lấy. Hai người cùng nâng chén, ánh nến lung linh phản chiếu bóng dáng họ hòa vào nhau.
“Nguyện một đời bình an.” – nàng khẽ nói.
“Nguyện đời này có nàng.” – hắn đáp.
Rượu cay nơi đầu lưỡi, nhưng lòng lại ngọt đến lạ.
Bên ngoài, mưa xuân rơi lất phất, giống như đêm năm xưa. Song nay, không còn ai cô độc trong bóng tối nữa.
Nến dần cháy cạn, chỉ còn mùi hương trầm thoang thoảng, tiếng gió đêm vờn qua rèm. Lâm Vân Tạ khẽ kéo nàng vào lòng, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ sau lưng. Nàng nghe rõ nhịp tim hắn – trầm, mạnh, như tiếng trống biên cương.
“Ngủ đi.” – hắn nói nhỏ, giọng khẽ đến mức chỉ đủ cho nàng nghe. – “Từ nay, ta sẽ ở bên.”
Trong hơi thở ấm nồng, nàng nhắm mắt, cảm nhận được an yên lần đầu sau bao năm bão giông.
Trên bàn, hai mảnh trâm bạc lấp lánh ánh nến, khẽ chạm vào nhau, ngân một tiếng trong trẻo như tiếng định mệnh reo vui.
Đêm ấy, trăng mờ, mưa nhẹ. Một lời hứa năm nào, cuối cùng cũng thành duyên trọn.