Đêm khuya, bầu trời thành phố phủ một lớp sương mỏng, ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống con phố dài dẫn đến viện bảo tàng cổ vật. Nơi ấy, sau lớp tường kính dày và hàng rào an ninh nghiêm ngặt, ánh đèn trong phòng trưng bày vẫn còn sáng. Phần lớn nhân viên đã ra về, chỉ còn lại Lâm Vỹ – tiến sĩ khảo cổ trẻ tuổi, nổi tiếng trong giới nghiên cứu với đôi mắt sáng và trí tò mò không bao giờ tắt.
Trước mặt anh, trên bệ kính, là một pho tượng đá vừa được khai quật từ miền Trung. Kích thước không lớn, chỉ cao khoảng nửa mét, nhưng hoa văn khắc trên bề mặt lại cổ quái, lạ thường. Những đường nét chạm trổ giống như ký hiệu, không phải chữ viết thông thường, mà mang vẻ gì đó vừa thiêng liêng vừa huyền bí.
Vỹ cẩn thận dùng găng tay trắng, cúi sát quan sát từng vết rạn. Mùi đất ẩm cũ kỹ vẫn còn vương lại, khiến anh có cảm giác như đang chạm vào hơi thở của quá khứ. Trong lòng anh dấy lên một trực giác: pho tượng này không chỉ là hiện vật bình thường. Nó có thể là mảnh ghép dẫn đến một bí mật bị chôn vùi hàng nghìn năm.
Anh ghi chú vội vàng, tay run run vì hứng khởi. Bất ngờ, một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng:
“Cậu cũng cảm nhận được sao?”
Lâm Vỹ giật bắn, quay người lại. Trong phòng vốn dĩ chỉ có mình anh, vậy mà giờ đây xuất hiện một người đàn ông đứng tựa vào khung cửa. Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu và lạnh như đá. Hắn mặc áo khoác dài màu đen, mái tóc hơi rối, và trên khóe môi vương một nụ cười nhạt nhưng đầy kiêu ngạo.
Vỹ cảnh giác:
“Anh là ai? Sao vào được đây?”
Người đàn ông không trả lời ngay. Hắn chậm rãi tiến lại gần bệ kính, từng bước như đã thuộc nằm lòng từng ngóc ngách nơi này. Ánh mắt hắn lướt qua pho tượng, rồi dừng lại ở những ký hiệu khắc. Bàn tay rắn chắc chạm khẽ lên lớp kính bảo vệ, như thể đang vuốt ve một vật quen thuộc đã từng mất đi.
Cuối cùng hắn cất giọng:
“Thạch Khang. Cậu có thể coi tôi là... kẻ đồng hành, hoặc kẻ đối thủ. Tùy cách nhìn.”
Lâm Vỹ khẽ cau mày. Cái tên này, anh từng nghe loáng thoáng trong những cuộc trò chuyện của giới khảo cổ. Một kẻ không chính thống, chuyên săn lùng cổ vật trong bóng tối, thậm chí dính đến nhiều phi vụ trộm mộ khét tiếng. Người ta bảo hắn thông thạo địa hình, có trong tay bản đồ cổ hiếm, và luôn biết cách thoát khỏi vòng vây của luật pháp.
“Nếu anh là người ngoài, nơi này không chào đón. Tôi sẽ báo bảo vệ.” – Vỹ nói dứt khoát.
Thạch Khang bật cười, giọng trầm vang vọng giữa căn phòng:
“Báo cũng vô ích. Cậu thử xem, liệu bọn họ có dám chạm vào tôi không? Mà thôi, tôi đến đây không phải để tranh cãi.”
Hắn cúi xuống, ánh mắt lóe lên sắc bén:
“Pho tượng này... không chỉ là đá. Nó là dấu chỉ dẫn đến một ngôi mộ cổ, nơi chôn giấu một kho báu mà ngay cả sử sách cũng không ghi lại. Và cậu, Lâm Vỹ, là người duy nhất đủ kiến thức để giải mã.”
Vỹ thoáng sững người. Anh không hiểu sao một kẻ xa lạ lại biết rõ tên mình, thậm chí biết cả khả năng chuyên môn. Trong tim anh dấy lên một sự pha trộn kỳ lạ: sợ hãi, cảnh giác, nhưng đồng thời là... tò mò.
“Anh đang nói nhảm. Lịch sử không có chỗ cho những câu chuyện thổi phồng.” – Vỹ gượng cứng giọng.
“Thế sao cậu còn ở đây lúc nửa đêm, chăm chú nhìn pho tượng như tìm ra câu đố? Đừng tự lừa mình, Lâm Vỹ. Cậu cũng cảm thấy nó có gì đó bất thường.” – Khang đáp, giọng chắc nịch.
Khoảnh khắc ấy, không gian như đông cứng. Một bên là ánh mắt kiêu ngạo, từng trải và ẩn chứa sự nguy hiểm của Thạch Khang. Một bên là ánh nhìn sáng ngời nhưng lúng túng, cố bám vào lý trí của Lâm Vỹ.
Giữa họ, pho tượng lặng lẽ nằm dưới lớp kính, như chiếc chìa khóa vô hình gắn kết hai số phận.
Khang lùi lại một bước, chỉnh lại cổ áo, giọng nói trầm thấp như một lời cảnh cáo:
“Sẽ có ngày cậu phải chọn. Hoặc đi cùng tôi tìm đến sự thật, hoặc ở lại và mãi mãi không bao giờ biết điều gì nằm dưới lòng đất kia.”
Hắn nói dứt, quay người rời đi. Bóng áo khoác đen khuất dần trong hành lang dài, để lại sự im lặng nặng nề.
Lâm Vỹ đứng chết lặng. Tim anh đập mạnh, bàn tay siết chặt cuốn sổ ghi chép. Những câu nói của Khang cứ vang vọng trong đầu:
“Ngôi mộ cổ... kho báu... sự thật bị chôn vùi...”
Anh biết mình không nên tin. Nhưng hạt giống đã gieo vào trí óc, và nó sẽ lớn dần, chiếm lấy tất cả.
Đêm ấy, khi rời viện bảo tàng, Lâm Vỹ ngẩng nhìn bầu trời tối mịt. Trong ánh mắt anh le lói ánh sáng của sự tò mò và một nỗi bất an khó tả. Anh không hề hay biết, chính cuộc gặp gỡ định mệnh này đã mở ra một hành trình mà một khi bước vào, sẽ không có lối quay về.