Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống bàn làm việc ngổn ngang sách vở của Lâm Vỹ. Cả đêm qua anh gần như không ngủ. Từng lời nói của người đàn ông bí ẩn kia vẫn vang vọng trong đầu, rõ ràng và dai dẳng như một khúc nhạc ám ảnh.
Thạch Khang.
Cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đó không phải lần đầu Vỹ nghe thấy. Trong giới nghiên cứu, nhiều đồng nghiệp từng thì thầm: “Có một kẻ như bóng ma, chẳng bao giờ xuất hiện chính diện, nhưng lại luôn đi trước chúng ta một bước trong các phát hiện khảo cổ. Tên hắn là Thạch Khang.”
Người ta gọi hắn là kẻ săn mộ, kẻ phá hoại. Nhưng cũng có người thì tôn sùng hắn như một thiên tài, vì những món cổ vật hắn từng “vô tình” đưa ra ánh sáng. Chính vì vậy, Thạch Khang vừa mang sức hút kỳ lạ, vừa ẩn chứa hiểm nguy khó lường.
Vỹ tự nhủ mình phải quên đi. Anh là nhà khoa học, không thể để những lời lẽ mơ hồ làm lung lay lý trí. Nhưng càng cố gạt bỏ, anh càng nhớ lại từng ánh mắt, từng câu nói lạnh lùng của Khang.
Đặc biệt là khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau.
Trong đôi mắt kia không hề có sự nồng nhiệt, cũng chẳng có thù địch. Nó giống như một vực sâu tĩnh lặng, có thể nuốt chửng bất cứ ai dám nhìn lâu hơn một khắc. Chính sự lạnh lùng ấy lại tạo nên một sức hút kỳ lạ – như con thiêu thân bị ánh lửa dẫn dụ, vừa run sợ vừa muốn lại gần.
Đến viện bảo tàng buổi sáng, Vỹ vẫn không thể tập trung vào công việc thường ngày. Mọi người trong nhóm nghiên cứu ríu rít bàn luận về pho tượng mới, nhưng anh thì chỉ lặng lẽ quan sát, đôi lúc nhìn quanh, cứ như thể hình bóng của Khang có thể bất ngờ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Càng nghĩ, anh càng cảnh giác. Một kẻ như thế chắc chắn không đơn giản chỉ “tình cờ” vào được bảo tàng lúc nửa đêm. Hắn phải có mục đích, có kế hoạch, thậm chí có thể đã theo dõi Vỹ từ lâu. Cảm giác bị kẻ khác nhìn thấu khiến anh khó chịu, bất an.
Nhưng đồng thời, một phần sâu trong anh lại tò mò:
Người đàn ông đó thật sự biết gì về pho tượng? Liệu hắn có nắm giữ manh mối mà ngay cả những chuyên gia hàng đầu cũng chưa phát hiện? Nếu đúng vậy, Vỹ có thể bỏ qua sao?
Chiều hôm ấy, trong lúc đang ghi chép, Vỹ bất ngờ nhận được một phong bì không ghi tên người gửi. Trong đó chỉ có một mảnh giấy, viết bằng nét chữ mạnh mẽ:
“Tối nay, 9 giờ. Quán trà Bích Vân. Đừng đi nếu cậu sợ sự thật.”
Không ký tên. Nhưng Vỹ chẳng cần đoán cũng biết ai là người viết.
Trong khoảnh khắc, tim anh đập nhanh hơn. Lý trí mách bảo: đây là cái bẫy, không nên đến. Nhưng sự tò mò, sự thôi thúc được biết thêm về pho tượng, về bí mật phía sau, đã len lỏi như ngọn lửa thiêu đốt.
Đêm buông xuống. Thành phố lên đèn, dòng người tấp nập. Vỹ khoác chiếc áo khoác xám, bước vào quán trà Bích Vân. Nơi ấy tĩnh lặng, ánh đèn vàng mờ ảo, hương trà thoang thoảng trong không gian.
Ở góc khuất, một người đàn ông ngồi một mình, dáng vẻ ung dung, chậm rãi xoay chén trà trong tay. Không cần nhìn kỹ, Vỹ cũng biết đó là Thạch Khang.
Ánh mắt họ lại chạm nhau. Một lần nữa, sự lạnh lùng ấy khiến Vỹ rùng mình. Nhưng kỳ lạ thay, bên dưới lớp băng giá ấy, anh thoáng thấy một tia gì đó khác lạ – như một bí mật đang chờ hé lộ.
Trong giây phút ấy, ấn tượng đầu tiên đã khắc sâu vào tâm trí Lâm Vỹ:
Thạch Khang – người đàn ông vừa nguy hiểm vừa cuốn hút, khiến anh không thể rời mắt, cũng không thể đoán định.
Và chính ấn tượng đó sẽ kéo anh ngày càng sâu hơn vào vòng xoáy định mệnh.