Con đường dẫn vào khe núi càng lúc càng hẹp. Những bụi gai mọc thành từng đám dày, vướng víu vào chân và quần áo, như muốn níu kéo kẻ xâm nhập. Từng nhánh dây leo phủ kín miệng hang, giống như một tấm màn thiên nhiên che giấu bí mật ngàn năm.
Khi Khang vung dao rựa chặt đám dây, một làn gió lạnh từ trong khe thổi ra, mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc đến khó chịu. Lâm Vỹ rùng mình, cảm giác như hơi thở của ngàn xác chết bị phong kín từ thuở xa xưa vừa thoát ra, len lỏi vào phổi mình.
“Đây chính là nó sao?” – Vỹ khẽ hỏi, giọng không giấu được vẻ run rẩy.
Thạch Khang gật đầu, cặp mắt đen thẳm ánh lên sự kiên quyết.
“Đúng. Ngôi mộ này đã chờ hàng nghìn năm. Chúng ta chỉ là những kẻ đầu tiên dám mở cửa.”
Tư Mẫn nhoẻn miệng cười, kéo găng tay da, bước lên phía trước.
“Cũng có thể là những kẻ cuối cùng, nếu không cẩn thận.”
Câu nói ấy khiến không khí đặc lại, nhưng chẳng ai phủ nhận. Tất cả đều hiểu, thứ chờ đợi bên trong không chỉ có kho báu.
Ba người bật đèn pin, luồng sáng yếu ớt xé toạc bóng tối đặc quánh. Họ cúi người, chậm rãi bước vào. Lối đi dốc xuống, chỉ vừa đủ cho một người đi lọt. Những phiến đá thô ráp xếp chồng, nhiều chỗ đã nứt gãy, rêu phủ dày đặc. Mỗi bước chân vang vọng kéo dài, giống như có hàng chục bóng người vô hình lặp lại sau lưng.
Lâm Vỹ đi đầu, bàn tay liên tục rà lên vách đá. Anh chợt dừng lại khi phát hiện những đường khắc mờ nhạt. Dưới ánh đèn pin, các họa tiết hiện ra: hình những chiến binh khoác giáp, tay cầm giáo dài, đứng xếp hàng như canh gác cho một bí mật vĩnh hằng. Xen lẫn là những ký hiệu lạ, vừa giống chữ vừa giống bùa chú.
“Không thể nào…” – Vỹ lẩm bẩm, tim anh đập dồn. – “Đây là văn tự Hỏa Quốc cổ, nền văn minh đã biến mất cách đây hơn hai ngàn năm. Loại chữ này… tôi chỉ từng thấy trên vài mảnh ngọc bích rời rạc trong viện bảo tàng. Nếu khắc cả trên tường mộ, nghĩa là người được chôn cất ở đây không phải nhân vật tầm thường.”
Khang liếc qua, trầm giọng:
“Người quyền lực thường mang theo nhiều của cải. Điều đó càng khiến ta không thể bỏ qua.”
Tư Mẫn chạm nhẹ lên một hình khắc, môi cô cong lên thành nụ cười khó đoán:
“Của cải thì ta chia nhau. Nhưng danh tiếng… e rằng chỉ có tiến sĩ mới tận hưởng được.”
Câu nói mang sắc thái mỉa mai, khiến Vỹ khựng lại. Anh không trả lời, nhưng ánh mắt lạnh đi. Trong lòng, anh hiểu rõ: với Tư Mẫn, mọi thứ chỉ là món hàng.
Hành lang dẫn họ đến một khoảng rộng hơn. Không gian mở ra thành một căn buồng dài, trần cao u ám, từng cột đá dựng đứng như những bóng người khổng lồ. Dưới nền, từng phiến gạch vuông vức lót kín, sẫm màu và phủ đầy bụi dày.
Vỹ cúi xuống, đưa đèn rọi sát nền. Những khe hở giữa các phiến đá hiện ra rõ ràng hơn. Lạ ở chỗ, khe đá không khít hoàn toàn, mà để lộ vô số lỗ nhỏ li ti. Anh chợt cảm thấy gai sống lưng.
“Cẩn thận.” – Vỹ cảnh báo, giọng căng thẳng. – “Tôi nghi đây là cơ chế bẫy. Những lỗ này có thể phóng ra tên, khí độc, hoặc thậm chí là lửa.”
Khang nheo mắt, nhặt một viên đá nhỏ, ném vào phiến gạch ngay trước mặt. Một âm thanh “tách” vang lên. Lập tức, cả hành lang rung chuyển nhẹ. Từ hai bên tường, hàng chục lỗ nhỏ bật mở, phóng ra loạt mũi tên gỉ sắt vun vút. Chúng cắm phập vào nền, tiếng va chát chúa, bụi tung mù mịt.
Một mũi tên sượt qua tai Tư Mẫn, để lại vệt đỏ mảnh trên má. Nhưng cô không la hét, chỉ nhếch môi cười.
“Quả là mộ cổ thật sự. Chủ nhân của nó không muốn ai dễ dàng bước vào.”
Vỹ lùi lại một bước, tim đập dồn. Hình ảnh những mũi tên gỉ sắt cắm chi chít trên nền đá khiến anh càng ý thức rõ hơn: chỉ một sai lầm nhỏ, mạng sống sẽ mất ngay.
“Đây mới chỉ là lối vào.” – Anh thì thầm, giọng đầy nghiêm trọng. – “Càng vào sâu, cơ quan sẽ càng tinh vi và tàn độc hơn.”
Không khí trong buồng mộ trở nên nặng nề. Ba người nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào. Trong bóng tối đặc quánh, ánh mắt của họ ánh lên ba sắc thái khác biệt: sự kiên định lạnh lùng của Khang, sự mưu mô khó đoán của Tư Mẫn, và sự giằng xé giữa đam mê tri thức và nỗi sợ hãi trong lòng Vỹ.
Cuối cùng, chính Vỹ là người phá vỡ sự im lặng. Anh hít một hơi sâu, bàn tay siết chặt đèn pin, giọng dứt khoát:
“Nếu đã bước vào đây, không còn đường lui. Chúng ta phải tìm cách vượt qua.”
Khang gật đầu, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười đầy thách thức. Tư Mẫn đưa tay lau vệt máu trên má, đôi mắt long lanh ánh lên sự thích thú kỳ lạ.
Ba người, ba bí mật, ba toan tính riêng, giờ đây cùng chung một bước chân tiến vào mê cung chết chóc.
Trong bóng tối sâu hun hút, tiếng gió rít qua khe đá nghe như tiếng than khóc của những linh hồn bị chôn vùi từ ngàn xưa, vọng lại khắp hành lang. Và ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Vỹ hiểu rằng: từ giờ, mỗi bước đi của họ không chỉ là tiến vào một ngôi mộ… mà là tiến vào vực thẳm của tử thần.