Bầu trời sáng sớm phủ một lớp sương dày đặc. Con đường đất dẫn về phía dãy núi mờ xa như một dải lụa xám, ngoằn ngoèo giữa rừng cây rậm rạp. Ba chiếc balô nặng trĩu được đặt gọn trên chiếc xe bán tải cũ kỹ, phủ bụi nhưng chắc chắn.
Lâm Vỹ đứng đó, bàn tay siết chặt quai balô, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Từng chi tiết nghiên cứu, từng ký hiệu trên bản đồ cổ, từng dòng ghi chú anh cặm cụi suốt nhiều đêm, giờ đây đang dồn về một điểm: chuyến đi này.
Thạch Khang ngồi sau tay lái, châm điếu thuốc, khói bay lẩn vào màn sương. Hắn không nói nhiều, nhưng từ sự trầm tĩnh ấy, Vỹ cảm nhận được thứ gì đó giống như sự chờ đợi – hoặc có lẽ là sự tính toán lạnh lùng.
Tư Mẫn thì khác. Cô bước xuống với phong thái đầy tự tin, mái tóc dài xõa xuống lưng, chiếc kính râm che nửa gương mặt nhưng không giấu được nụ cười mập mờ. Cô kiểm tra lại vali đựng dụng cụ, từng món đồ đều gọn gàng: từ thiết bị định vị GPS, máy dò kim loại, cho đến súng ngắn giấu kín trong ngăn kép.
“Sẵn sàng chưa?” – cô hỏi, giọng nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.
“Rồi.” – Vỹ đáp ngắn gọn.
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi thành phố còn ngái ngủ, hướng về vùng núi hiểm trở. Đường đi càng lúc càng gồ ghề, cây cối um tùm như muốn nuốt chửng lối mòn nhỏ hẹp. Tiếng bánh xe nghiến trên sỏi đá vang vọng, hòa cùng tiếng gió thổi rít qua khe núi.
Trong lòng Vỹ trào dâng cảm giác lạ lẫm: vừa hồi hộp, vừa phấn khích. Anh biết, kho báu chôn vùi kia không chỉ là vàng bạc hay ngọc ngà. Nó còn ẩn chứa lời giải cho những bí mật lịch sử bị thời gian vùi lấp. Và anh – một nhà khảo cổ – khát khao được tận mắt nhìn thấy, chạm tay vào sự thật.
Nhưng xen lẫn trong đó là nỗi lo ngại. Bởi bên cạnh anh không chỉ có đồng hành, mà còn là hai kẻ mang tham vọng riêng. Một kẻ như Thạch Khang – mạnh mẽ, bí ẩn, khó đoán. Một kẻ như Tư Mẫn – quyến rũ, mưu mô, chẳng ai biết cô ta sẽ phản bội lúc nào.
Khi chiếc xe đến đoạn đường cuối, Tư Mẫn hạ kính, chỉ tay về phía trước. Xa xa, giữa màn sương, một ngọn núi trập trùng hiện ra, sườn núi như hình con rồng đang nằm phục. Dưới chân núi, một khe hẹp tối om, tựa cánh cửa dẫn vào lòng đất.
“Đó chính là nơi.” – cô nói, giọng khẽ nhưng đầy chắc chắn.
Tim Vỹ đập dồn dập. Anh mở bản đồ cổ, đối chiếu từng ký hiệu. Không sai: ba dãy núi hợp lại, khe hẹp ở giữa, tất cả trùng khớp. Địa điểm cổ mộ – cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Chiếc xe dừng lại. Ba người im lặng một lúc, không ai cất tiếng. Không khí tràn ngập sự căng thẳng, giống như trước khi đặt chân vào một ván cờ không có lối lui.
Vỹ hít một hơi thật sâu, khoác balô lên vai.
“Đi thôi.”
Tư Mẫn cười khẽ, Khang gật đầu. Ba bóng người rời khỏi chiếc xe, tiến dần vào vùng đất hoang vu, nơi sương mù dày đặc che giấu những bí mật ngàn năm.
Họ không biết rằng, ngay khoảnh khắc đặt chân xuống mảnh đất ấy, hành trình không chỉ là đi tìm cổ mộ – mà là đi tìm chính giới hạn sống còn của mình.
Và như thế, chuyến phiêu lưu bắt đầu.