Duy Phong ngồi trong căn phòng nhỏ chật chội, ánh đèn vàng hắt lên tường trắng xước. Màn hình máy tính lấp lánh những con số, những dòng chữ báo cáo và email chưa đọc. Nhưng mắt anh dường như không còn để ý đến công việc, mà đăm chiêu nhìn một bài viết lướt qua trên diễn đàn du lịch và truyền thuyết dân gian.
“Ngôi làng không ai nhớ tên…” anh lẩm bẩm, giọng khẽ run. Bài viết không dài, chỉ vài dòng, nhưng đủ làm người đọc lạnh sống lưng. Người ta nói rằng có một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi cao miền Bắc, nơi mà bất kỳ ai đi qua cũng chỉ còn lại ký ức mơ hồ, và nếu ở lại lâu hơn 24 giờ, người đó sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới bên ngoài.
Duy Phong gõ nhanh trên bàn phím, tìm kiếm thêm thông tin. Không có bản đồ nào xác nhận vị trí làng, không có địa chỉ cụ thể, chỉ là vài mẩu chuyện lẫn lộn trên các diễn đàn và những câu chuyện dân gian mà nhiều người kể lại khi say. Anh đã từng nghe những tin đồn kiểu này, nhưng lần này, có cảm giác nó khác. Một cảm giác kỳ quái len lỏi vào từng sợi dây thần kinh, khiến anh vừa tò mò vừa sợ hãi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm anh giật mình. Trên màn hình hiện tên Lan Chi, nhà khảo cổ đồng nghiệp lâu năm. Anh bấm nghe ngay.
“Phong à, cậu xem cái này chưa?” giọng Lan Chi pha lẫn hồi hộp.
“Cái gì?” Duy Phong hỏi, vẫn đang nhíu mày nhìn màn hình.
“Ngôi làng… người ta nói là bị quên lãng. Chỉ trong 24 giờ thôi, nhưng những người từng đến đều kể lại những ác mộng kinh hoàng. Chúng ta… thử đi xem sao?”
Duy Phong im lặng. Ý nghĩ về một hành trình đến nơi chưa ai biết chắc chắn làm tim anh đập nhanh. Nhưng chính sự tò mò, sự ham muốn khám phá những bí ẩn mà ít người dám chạm vào, khiến anh cảm thấy không thể từ chối.
“Được. Chúng ta sẽ đi,” anh nói, giọng nghiêm túc. “Ngày mai lên đường luôn.”
Sáng hôm sau, trời còn mờ sương. Duy Phong và Lan Chi chuẩn bị hành lý, đồ ăn khô, đèn pin, bản đồ cũ và một vài cuốn sách về truyền thuyết dân gian. Con đường dẫn vào núi sâu quanh co, hai bên là rừng già, tiếng chim hót lẫn tiếng gió rít qua những tán lá khô.
Mỗi bước đi, họ cảm nhận sự yên tĩnh kỳ lạ. Không có tiếng suối chảy, không tiếng động vật. Ngay cả những cơn gió cũng như lặng lẽ dừng lại khi họ tiến vào sâu hơn. Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán rừng tạo những vệt sáng mờ ảo trên nền đất, làm họ thấy như đang bước vào một thế giới khác, nơi mà thời gian và không gian không còn giống ngoài đời thực.
Khi họ tiến đến cuối con đường mòn, trước mắt hiện ra một tấm biển gỗ đã mục nát, chữ khắc gần như phai: “Huyền Vĩ”. Lan Chi lặng người. “Chắc đây là ngôi làng mà mọi người nhắc đến,” cô thốt lên.
Duy Phong hít một hơi dài. Không có ngôi làng nào như vậy trên bản đồ, GPS cũng không tìm thấy. Họ bước qua cổng làng, và ngay lập tức cảm giác lạnh buốt len lỏi vào từng sợi cơ. Không khí ở đây nặng nề, hệt như bị phủ bởi một lớp sương âm u, làm mọi âm thanh ngoài trời dường như biến mất.
Ngôi làng hiện ra trước mắt: những ngôi nhà gỗ cổ kính, mái tranh nghiêng, khung cửa sổ đóng kín. Các con đường lát đá uốn lượn, lối đi giữa các nhà rộng vừa đủ cho một người đi qua. Không có tiếng người cười nói, nhưng dân làng dường như xuất hiện từ đâu đó, đứng lặng lẽ quan sát họ. Mỗi ánh mắt đều khiến Duy Phong và Lan Chi có cảm giác bị soi mói, nhưng khi họ nhìn kỹ hơn, dân làng lại nở nụ cười hiền hòa, thân thiện.
“Cảm giác… kỳ lạ thật,” Lan Chi thì thầm. “Nhưng không giống sợ hãi… mà… như bị theo dõi.”
Ban ngày, mọi thứ có vẻ bình thường. Dân làng mời họ vào nhà, cho uống trà nóng, ăn bánh ngọt. Nhưng khi mặt trời bắt đầu lặn, ngôi làng thay đổi. Những âm thanh kỳ lạ xuất hiện: tiếng thì thầm không rõ nguồn, tiếng bước chân vang vọng trên đường đá trống rỗng. Ánh sáng từ những căn nhà bắt đầu nhấp nháy lạ thường, và những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.
Duy Phong cảm thấy tim đập nhanh hơn. Anh cố gắng lý trí: “Chắc chỉ là ảo giác thôi… hay là do sương mù làm mắt mình nhầm.” Nhưng Lan Chi thì lắc đầu. “Không, Phong à… cảm giác này… không phải là tưởng tượng. Chúng ta không còn ở thế giới bình thường nữa.”
Họ tìm được một căn nhà nhỏ trống, quyết định nghỉ lại. Nhưng cả đêm đó, không ai trong hai người ngủ yên. Tiếng thì thầm, bóng người trong sương, những hình ảnh thoáng qua của những người mà họ không biết, tất cả xuất hiện trong giấc mơ, xen lẫn với ký ức cá nhân, tạo thành những ác mộng kinh hoàng.
Khi bình minh ló rạng, họ tỉnh dậy trong mệt mỏi, đầu óc quay cuồng. Duy Phong nhìn Lan Chi, thấy ánh mắt cô lộ vẻ hoảng sợ: “Phong… cậu có cảm giác… chúng ta đã mất gì đó không?”
Anh im lặng. Cảm giác lạ lùng len lỏi: có thứ gì đó, một phần ký ức của họ, đã bị ngôi làng nuốt chửng trong đêm. Và họ nhận ra, chỉ còn 23 giờ nữa để tìm cách thoát, nếu không muốn biến mất như những người trước.
Ngôi làng Huyền Vĩ, với vẻ ngoài bình dị ban ngày, đã hé lộ bóng dáng thật sự của nó: một nơi mà thời gian, ký ức và linh hồn bị trói chặt, nơi mà bất cứ ai bước vào đều sẽ phải đối mặt với ác mộng sống còn…
Và Duy Phong, Lan Chi, chỉ vừa mới bắt đầu hành trình của mình.