Sáng hôm sau, khi sương núi vẫn quấn quýt quanh những ngọn cây, Duy Phong và Lan Chi rời căn nhà nhỏ mà họ nghỉ qua đêm. Mùi ẩm của đất và rêu phủ trên mái ngói cũ khiến không gian ngôi làng trở nên nặng nề, gần như bóp nghẹt lồng ngực họ. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng giữa hai người dường như chứa đựng cả một biển câu hỏi chưa lời đáp.
“Họ… thật sự tồn tại hay chỉ là ảo giác?” Lan Chi thốt lên, mắt không rời khỏi những bóng người xuất hiện thoáng qua giữa các căn nhà.
Duy Phong lắc đầu, cẩn trọng bước đi trên đường đá trơn trượt. “Mình không biết… nhưng chắc chắn một điều: điều này không bình thường. Cậu có thấy… thời gian có gì đó sai không?”
Lan Chi nhíu mày, rồi nhìn đồng hồ đeo tay. “Đúng là… chưa trôi qua nửa ngày mà mặt trời có vẻ như đứng yên.”
Họ tiếp tục đi dọc theo con đường mòn lát đá, đến một quảng trường nhỏ ở trung tâm làng. Một chiếc giếng cổ dựng giữa sân, nước trong xanh nhưng không phản chiếu ánh sáng mặt trời như bình thường; thay vào đó, làn nước nhấp nhô tạo cảm giác như đang nhìn xuống một vực sâu không đáy. Bên cạnh giếng là vài đứa trẻ đang chơi, nhưng khi Duy Phong bước đến gần, chúng bỗng biến mất trong một nháy mắt, như thể hòa vào sương mù.
Anh và Lan Chi nhìn nhau, tim đập nhanh. Sự im lặng trở nên nặng nề hơn, chỉ còn tiếng gió rít qua các ngôi nhà. Duy Phong rút điện thoại ra, muốn chụp lại cảnh tượng, nhưng màn hình đột ngột tối sầm, không bật lên được. GPS, sóng di động, tất cả đều mất dấu.
“Chúng ta… không thể liên lạc với thế giới bên ngoài,” Lan Chi thốt lên, giọng run run. “Phong à… mình cảm giác chúng ta đang… bị nuốt vào đây.”
Duy Phong chỉ biết im lặng, cố trấn tĩnh bản thân. Anh quan sát kỹ hơn xung quanh: dân làng vẫn đi lại bình thường, nở nụ cười hiền hậu, nhưng ánh mắt họ lộ vẻ gì đó lạnh lùng, rợn người. Một vài người già dặn, bước đi chậm rãi, như thể đang quan sát họ từ lâu.
Họ quyết định đi sâu hơn vào làng, tìm hiểu cuộc sống hàng ngày. Mọi thứ dường như bình thường: quán ăn nhỏ, những người đàn ông gánh hàng ra chợ, đàn bà thêu thùa, trẻ con chạy nhảy. Nhưng chỉ cần họ lơ là nhìn xung quanh, bóng dáng kỳ lạ lại xuất hiện: một người đàn ông đứng bên bức tường, mắt trống rỗng, rồi biến mất khi họ ngoảnh đi.
Đến trưa, họ được mời vào một ngôi nhà cổ, nơi một gia đình giàu có sống. Bên trong, tường treo đầy bức tranh cổ, những hình ảnh khắc họa cảnh sinh hoạt của làng qua nhiều thế kỷ. Nhưng có một bức tranh khiến Lan Chi sững sờ: hình ảnh một nhóm người lạ, đứng giữa làng, ánh mắt đầy hoảng sợ, giống như chính họ đang ở đó.
“Phong… nhìn này… chúng ta… đã từng…” cô nắm tay Duy Phong, nhưng anh cũng không nói được gì. Cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc sống lưng: họ nhìn thấy chính mình, hay một phiên bản khác, bị mắc kẹt trong ký ức của ngôi làng?
Chiều xuống, sương mù dày đặc hơn. Con đường làng vắng lặng, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu hắt lên tạo bóng dài bất thường trên nền đá. Duy Phong và Lan Chi quyết định trở lại căn nhà nghỉ qua đêm. Trên đường đi, họ nghe thấy tiếng cười khẽ, pha lẫn tiếng thì thầm, như nhiều giọng nói cùng vang lên trong một không gian chật hẹp.
Lan Chi bám chặt lấy tay Duy Phong. “Phong… chúng ta không còn ở thế giới thực nữa.”
Chưa kịp định thần, một bóng người thấp thoáng xuất hiện trên mái nhà, nhìn họ. Ánh mắt không phải của người, mà trống rỗng, lạnh lẽo, khiến họ rùng mình. Khi cố nhìn kỹ hơn, bóng người biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại không gian trống rỗng và tiếng gió rít.
Họ đến căn nhà nghỉ, đóng cửa, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng đêm đầu tiên ở Làng Huyền Vĩ không để họ yên. Tiếng thì thầm biến thành tiếng bước chân khẽ vang trong hành lang, bóng người xuất hiện trong các góc tối, hình ảnh thoáng qua trong căn phòng khiến họ giật mình.
Lan Chi nằm trên giường, mắt mở to, quan sát trần nhà. “Phong… cậu có nghe không? Tiếng thì thầm… tiếng bước chân… không chỉ là trong mơ đâu.”
Duy Phong gật đầu. Anh cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ trong chính bản thân: ký ức nhỏ bé về những sự kiện bình thường trong đời bỗng vụt biến, nhạt nhòa, như bị một lực vô hình kéo đi. Mỗi hình ảnh, mỗi âm thanh từ ngoài làng đều bị che lấp bởi một lớp sương mù dày đặc trong tâm trí.
Nửa đêm, khi cả ngôi làng chìm trong im lặng và sương mù bao phủ, họ tỉnh dậy vì cảm giác như đang rơi xuống vực sâu. Duy Phong mở mắt, thấy mình đứng trên con đường đá, nhưng xung quanh là bóng tối dày đặc, và những gương mặt thoáng qua, ám ảnh anh. Một số gương mặt giống dân làng, nhưng ánh mắt rỗng, trống rỗng đến mức anh rùng mình.
Lan Chi kéo tay anh lại. “Phong… chúng ta phải tìm ra cách thoát. Không còn nhiều thời gian…”
Anh nhìn đồng hồ: 24 giờ trôi qua chưa đầy một nửa, nhưng cảm giác như cả đời họ bị gói gọn trong ngôi làng này. Thời gian, không gian, ký ức – tất cả đều trở nên méo mó, ám ảnh và nguy hiểm.
Họ nhận ra, Làng Huyền Vĩ không chỉ là nơi ẩn náu của con người, mà còn là một thực thể sống, biết đánh giá, nuốt chửng ký ức, thử thách tinh thần và sức chịu đựng của bất kỳ ai bước chân vào.
Duy Phong siết chặt tay Lan Chi, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta phải tìm hiểu mọi thứ… trước khi 24 giờ trôi qua. Nếu không, chúng ta sẽ… biến mất.”
Lan Chi lặng im, cảm nhận sự thật nghiệt ngã: họ không chỉ đang khám phá một ngôi làng cổ, mà còn đang đối diện với một thực thể siêu nhiên, nơi mà thời gian, ký ức và linh hồn bị chiếm lấy. Mỗi bước đi, mỗi hành động đều có thể dẫn họ vào cạm bẫy mà họ chưa hiểu hết.
Đêm thứ hai ở Làng Huyền Vĩ hứa hẹn còn kinh hoàng hơn ban ngày. Tiếng thì thầm trong gió, những bóng người thoáng qua trong sương, và ký ức vụn vỡ sẽ thử thách họ đến mức tối đa. Duy Phong và Lan Chi biết rằng, để sống sót, họ không chỉ cần trí thông minh và can đảm, mà còn phải đối mặt với chính bản thân – những ký ức, nỗi sợ và những phần còn chưa được khám phá sâu thẳm bên trong tâm trí.
Họ nằm đó, mắt mở trừng trừng, nghe tiếng gió lùa qua mái tranh, tiếng bước chân không xác định, và cảm nhận Làng Huyền Vĩ dường như đang thở, theo dõi, và chờ đợi…