ngôi làng bị quên lãng

Chương 12: Thử thách cuối cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua kể từ khi Duy Phong và Lan Chi rời khỏi Làng Huyền Vĩ. Thành phố dường như bình yên, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu qua các tòa nhà, nhưng trong tâm trí họ, bóng tối của ngôi làng vẫn tồn tại, âm ỉ như một vết thương không bao giờ lành.

Lan Chi ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê nóng, mắt nhìn xa xăm, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt vẫn còn hằn những dấu vết mệt mỏi. “Phong… em… nghĩ rằng mình đã thoát… nhưng mỗi khi nhắm mắt… Làng Huyền Vĩ vẫn quay lại…”

Duy Phong đứng phía sau, đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Đúng… ám ảnh vẫn còn… và hôm nay… thử thách cuối cùng của ngôi làng sẽ xuất hiện ngoài đời thực. Ngôi làng không buông tha dễ dàng… nhưng chúng ta đã chuẩn bị.”

Buổi sáng hôm đó, họ nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng nói đầu dây mờ ảo, vang lên như thể từ khoảng không: “Ngươi đã sống sót qua Làng Huyền Vĩ, nhưng thử thách thực sự chưa kết thúc. Ký ức và nỗi sợ sẽ quyết định cuộc đời ngươi.”

Lan Chi giật mình, tay run run: “Phong… sao… sao họ biết…”

Duy Phong hít sâu, ánh mắt rực quyết tâm: “Không phải họ… mà là Làng Huyền Vĩ. Ngôi làng vẫn tồn tại trong tâm trí chúng ta… và hôm nay… nó sẽ kiểm tra khả năng kiểm soát ký ức của chúng ta lần cuối.”

Không lâu sau, họ ra khỏi căn hộ, bước vào con đường phố nhộn nhịp. Ban ngày, mọi thứ trông bình thường, nhưng khi ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa kính, những bóng mờ quen thuộc thoáng qua trên tường, trên xe cộ, trên con người xung quanh. Sinh vật mờ, linh hồn cũ, cột đá, tất cả dường như hiện hữu ngay trước mắt, nhưng chỉ là phản chiếu trong tâm trí họ.

Lan Chi áp tay lên trán, tim đập dồn dập: “Phong… chúng… lại xuất hiện…”

Duy Phong nắm tay cô, ánh mắt rực quyết tâm: “Lan Chi… bình tĩnh… ký ức quý giá… và dũng cảm… tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần… đây là thử thách cuối cùng.”

Họ tìm đến một công viên rộng, nơi vắng người, để tập trung tinh thần. Ngồi xuống, họ nhắm mắt, hình dung ký ức quý giá nhất: nụ cười gia đình, tiếng cười bạn bè, những khoảnh khắc hạnh phúc. Ánh sáng từ ký ức bùng lên, nhưng lần này sức mạnh bóng tối mạnh hơn bao giờ hết.

Những sinh vật mờ xuất hiện khắp công viên, mắt đỏ rực, cơ thể biến dạng. Chúng lao vào họ với tốc độ đáng sợ, rít lên những âm thanh không lời, như muốn hút cạn năng lượng sống. Lan Chi run run, nhưng Duy Phong đặt tay lên vai cô: “Lan Chi… ký ức quý giá… hình dung… ánh sáng phải chiếm ưu thế!”

Cả hai nhắm mắt, tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần. Sinh vật lao vào, ánh sáng từ ký ức tạo thành lớp rào chắn vô hình. Sinh vật nhăn mặt, rít lên đau đớn, dần tan biến. Nhưng ngay khi họ nghĩ đã kiểm soát được, một sinh vật khổng lồ xuất hiện: cơ thể biến dạng, mắt đỏ rực, tiếng rít vang khắp công viên, sương mù từ trí tưởng tượng của họ xoáy quanh dữ dội.

Duy Phong kéo Lan Chi đứng thẳng, giọng trầm: “Lan Chi… đây là thử thách cuối cùng… chúng ta phải dũng cảm, không để nỗi sợ chiếm ưu thế. Ký ức quý giá… là sức mạnh duy nhất.”

Lan Chi nhắm mắt, tưởng tượng ký ức gia đình, những khoảnh khắc hạnh phúc. Ánh sáng từ tâm trí phát ra mạnh mẽ, tạo vùng an toàn quanh họ. Sinh vật lao vào, nhưng bị ánh sáng từ ký ức chặn lại, rít lên đau đớn, và tan biến từ từ vào không gian.

Sau một hồi lâu, công viên yên tĩnh trở lại. Ánh sáng mặt trời chiếu rực rỡ, và những bóng mờ dần biến mất. Họ nhận ra rằng dấu ấn của Làng Huyền Vĩ vẫn còn, nhưng sức mạnh kiểm soát ký ức đã đủ để khiến bóng tối không còn chi phối tuyệt đối.

Lan Chi thở dài, mồ hôi đẫm trán: “Phong… em cảm giác… chúng ta đã chiến thắng… thật sự…”

Duy Phong gật đầu: “Đúng… chúng ta đã học cách sống với ký ức và nỗi sợ… Làng Huyền Vĩ thử thách chúng ta… nhưng chúng ta đã chiến thắng chính bản thân mình.”

Nhưng sự yên bình không kéo dài lâu. Khi họ đi bộ về phía thành phố, sương mù mỏng bất ngờ bao phủ công viên, những bóng mờ xuất hiện trở lại, lần này nhiều hơn và mạnh mẽ hơn. Các sinh vật mờ lao vào từ mọi phía, ánh mắt đỏ rực, rít lên âm thanh âm u.

Lan Chi run run: “Phong… sao… chúng lại xuất hiện nhiều như vậy…”

Duy Phong áp tay lên trán cô, giọng trầm: “Lan Chi… tập trung… ký ức quý giá… chúng ta phải giữ bình tĩnh… ánh sáng từ ký ức sẽ bảo vệ chúng ta.”

Họ nhắm mắt, tưởng tượng ký ức quý giá nhất, ánh sáng từ tâm trí bùng lên mạnh mẽ, tạo thành vòng bảo vệ bao quanh. Sinh vật lao vào, rít lên, nhưng bị ánh sáng chặn lại. Lần này, sức mạnh từ ký ức phát ra mạnh hơn, khiến sinh vật tan biến nhanh chóng.

Sau hồi lâu, sương mù dần tan, công viên trở lại bình yên. Lan Chi mở mắt, thở dài: “Phong… chúng ta… kiểm soát được…”

Duy Phong nắm tay cô, ánh mắt rực quyết tâm: “Đúng… thử thách cuối cùng ngoài đời thực là học cách sống với ký ức, kiểm soát nỗi sợ… và bây giờ, chúng ta đã thành công.”

Họ tiếp tục đi bộ, ánh sáng mặt trời chiếu rực rỡ, mọi thứ dường như bình thường. Nhưng trong tâm trí, hình ảnh cột đá, linh hồn cũ và sinh vật mờ vẫn tồn tại, nhắc nhở rằng bài học từ Làng Huyền Vĩ không bao giờ kết thúc: ký ức quý giá và dũng cảm là sức mạnh duy nhất để sống sót.

Lan Chi dựa vào vai Duy Phong, mỉm cười nhẹ: “Phong… chúng ta đã vượt qua… bóng tối cuối cùng…”

Duy Phong gật đầu, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta đã học cách sống với ký ức và nỗi sợ… Làng Huyền Vĩ không còn quyền lực tuyệt đối… nhưng ký ức và dũng cảm sẽ luôn dẫn lối.”

Họ biết rằng dù Làng Huyền Vĩ không còn trực tiếp đe dọa, hậu quả tinh thần vẫn sẽ theo họ suốt đời. Nhưng lần này, họ đã mạnh mẽ, đã học cách kiểm soát và sống với bóng tối trong tâm trí, biến nó thành nguồn sức mạnh, thay vì kẻ thù.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng đỏ rực chiếu qua các tòa nhà, họ đứng bên nhau, tay nắm chặt. Lan Chi thì thầm: “Phong… em biết… bóng tối sẽ luôn tồn tại… nhưng… chúng ta không còn sợ nữa…”

Duy Phong mỉm cười, mắt rực quyết tâm: “Đúng… bóng tối sẽ luôn theo ta… nhưng ký ức quý giá và dũng cảm… sẽ khiến ta trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.”

Họ bước đi giữa thành phố, ánh sáng bình yên bao quanh, nhưng trong tâm trí, hình ảnh Làng Huyền Vĩ vẫn tồn tại, nhắc nhở rằng người sống sót không phải là người quên đi, mà là người học cách sống với ký ức và nỗi sợ, và biến chúng thành sức mạnh tinh thần vĩnh viễn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×