ngôi làng bị quên lãng

Chương 11: Ám ảnh kéo dài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau khi rời khỏi Làng Huyền Vĩ, Duy Phong và Lan Chi vẫn chưa hoàn toàn cảm thấy bình yên. Thành phố nhộn nhịp, ánh sáng mặt trời rực rỡ, nhưng trong tâm trí họ, bóng tối từ ngôi làng vẫn lởn vởn, như những con quỷ vô hình. Mỗi khi nhắm mắt, ký ức kinh hoàng hiện về: cột đá xanh, linh hồn mờ, sinh vật đỏ rực, tiếng rít âm vang trong đêm.

Lan Chi thức dậy giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm trán, tim đập dồn dập. Cô nhìn quanh căn phòng trống, nhưng hình ảnh Làng Huyền Vĩ vẫn in sâu trong mắt. “Phong… em… không thể ngủ được… bóng tối… vẫn ở trong đầu…”

Duy Phong thức giật mình, đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Lan Chi… em phải nhớ… chúng ta đã sống sót. Ký ức quý giá và dũng cảm vẫn ở bên em. Nhưng đúng… ám ảnh vẫn còn. Ngôi làng không buông tha dễ dàng.”

Họ đứng lên, đi dạo quanh thành phố lúc nửa đêm. Bóng tối bình thường dường như cũng biến dạng trong mắt họ, mỗi bóng người, mỗi cây cối, mỗi ánh đèn đều gợi nhớ đến những sinh vật mờ và linh hồn cũ trong Làng Huyền Vĩ. Mỗi bước đi, họ cảm nhận được nỗi sợ vẫn còn chiếm một phần tâm trí, thử thách tinh thần lần nữa.

Lan Chi áp tay lên trán, cố hít thở sâu: “Phong… nếu chúng ta không đối diện… ký ức kinh hoàng sẽ nuốt chửng chúng ta… em sợ…”

Duy Phong nhìn xa xăm, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta phải đối diện… không chạy trốn. Nếu không… Làng Huyền Vĩ sẽ luôn tồn tại bên trong chúng ta.”

Họ quay về căn hộ nhỏ, chuẩn bị tinh thần để đối diện ký ức. Ngồi xuống, Duy Phong nhắm mắt, tưởng tượng cột đá trung tâm, ánh sáng xanh mờ ảo, hình ảnh những sinh vật và linh hồn mờ. Lan Chi bên cạnh, áp dụng cùng phương pháp, tưởng tượng ký ức gia đình, những khoảnh khắc hạnh phúc.

Ánh sáng từ ký ức phát ra, tạo thành vòng bảo vệ xung quanh họ, nhưng lần này sức mạnh bóng tối mạnh hơn bao giờ hết. Những sinh vật mờ xuất hiện trong tâm trí họ, lao vào với tốc độ khủng khiếp, rít lên âm thanh đau đớn. Họ cảm nhận nỗi sợ tích tụ trong ba ngày qua, biến thành một thực thể sống động, thử thách khả năng kiểm soát tinh thần.

Duy Phong kéo Lan Chi đứng lên, giọng trầm: “Lan Chi… bình tĩnh… ký ức quý giá… dũng cảm… tập trung hết sức!”

Lan Chi nhắm mắt, hình dung ký ức gia đình, nụ cười em trai, tiếng cười của bạn bè. Ánh sáng từ ký ức bùng lên mạnh mẽ, khiến sinh vật mờ rít lên đau đớn, dần tan biến. Nhưng ngay khi họ nghĩ đã kiểm soát được, một sinh vật khổng lồ xuất hiện: mắt đỏ rực, cơ thể biến dạng, phát ra tiếng rít vang khắp căn phòng, khiến sương mù mờ trong trí tưởng tượng của họ xoáy quanh dữ dội.

Duy Phong nắm tay Lan Chi, ánh mắt rực quyết tâm: “Lan Chi… đây là thử thách cuối cùng… chúng ta phải dũng cảm, không để nỗi sợ chiếm ưu thế.”

Cả hai nhắm mắt, tập trung toàn bộ năng lượng vào ký ức quý giá nhất. Sinh vật lao vào, nhưng ánh sáng từ ký ức phát ra mạnh mẽ, tạo thành lớp rào chắn vô hình. Sinh vật nhăn mặt, rít lên đau đớn, và tan biến từ từ vào không gian.

Họ mở mắt, mồ hôi ướt đẫm, thở dồn dập. Ám ảnh vẫn còn, nhưng họ cảm nhận được sức mạnh kiểm soát ký ức và nỗi sợ đang tăng lên, khiến họ dần làm chủ tâm trí. Duy Phong nói: “Chúng ta phải học cách sống với ký ức, không để bóng tối điều khiển. Làng Huyền Vĩ không còn quyền lực tuyệt đối, nhưng thử thách vẫn chưa kết thúc.”

Ngày hôm sau, họ tìm đến một chuyên gia tâm lý, một người am hiểu về ký ức và ám ảnh tâm lý. Họ kể lại toàn bộ trải nghiệm: Làng Huyền Vĩ, sinh vật mờ, linh hồn cũ, cột đá, sương mù, nỗi sợ và cách họ dùng ký ức quý giá để sống sót.

Chuyên gia lắng nghe, ánh mắt nghiêm trọng: “Các ngươi đã trải qua một trải nghiệm cực kỳ kỳ dị. Tâm trí các ngươi hiện đang bị ám ảnh bởi ký ức cực đoan, và nỗi sợ vẫn còn. Nếu không được kiểm soát, nó sẽ ảnh hưởng lâu dài, thậm chí gây tổn hại sức khỏe tinh thần.”

Lan Chi run run: “Phong… em sợ… nếu ký ức này không rời… sẽ theo chúng ta cả đời…”

Duy Phong gật đầu, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta đã sống sót qua Làng Huyền Vĩ… nên sẽ tìm cách kiểm soát ký ức. Không chạy trốn, không sợ hãi…”

Chuyên gia hướng dẫn họ một loạt phương pháp: thiền định, hình dung ký ức quý giá, kiểm soát nỗi sợ, và xây dựng các “vùng an toàn” trong tâm trí. Những buổi thực hành đầu tiên khiến họ mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng dần dần, họ nhận ra khả năng kiểm soát ký ức và nỗi sợ đang tăng lên, khiến bóng tối từ Làng Huyền Vĩ yếu đi trong tâm trí.

Một tuần sau, Duy Phong và Lan Chi đi bộ qua công viên, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhưng hình ảnh sinh vật mờ thoáng qua trong trí tưởng tượng vẫn khiến họ giật mình. Nhưng lần này, họ nhắm mắt, tập trung ký ức quý giá, và ánh sáng từ tâm trí phát ra, khiến sinh vật mờ tan biến ngay lập tức.

Lan Chi mỉm cười, ánh mắt sáng rực: “Phong… em cảm giác… chúng ta đã kiểm soát được…”

Duy Phong gật đầu: “Đúng… chúng ta đã học cách sống với ký ức… và không còn bị bóng tối chi phối tuyệt đối.”

Tuy nhiên, một đêm, Lan Chi thức giấc giữa cơn mơ, thấy hình ảnh cột đá, linh hồn mờ và sinh vật khổng lồ. Cô giật mình, tim đập dồn dập. Duy Phong bên cạnh, áp tay vào trán cô: “Lan Chi… bình tĩnh… ký ức quý giá… tập trung… chúng ta đã học cách đối diện nỗi sợ…”

Ánh sáng từ ký ức quý giá lan tỏa, sinh vật mờ tan biến, nhưng họ nhận ra một điều quan trọng: dấu ấn của Làng Huyền Vĩ không thể xóa hoàn toàn. Nó sẽ luôn hiện diện trong tiềm thức, nhắc nhở họ về sức mạnh của nỗi sợ, giá trị của ký ức quý giá, và tầm quan trọng của dũng cảm.

Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta… sẽ không bao giờ quên… Làng Huyền Vĩ…”

Duy Phong nắm tay cô, ánh mắt rực quyết tâm: “Đúng… nhưng chúng ta đã học cách sống với ký ức, kiểm soát nỗi sợ, và bước tiếp cuộc đời… Làng Huyền Vĩ đã thử thách chúng ta, nhưng chúng ta đã chiến thắng chính bản thân mình.”

Họ đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố sáng rực ánh đèn, cảm giác bình yên lan tỏa, nhưng trong tâm trí họ, hình ảnh cột đá, sương mù và sinh vật mờ vẫn tồn tại, nhắc nhở rằng người sống sót không phải là người quên đi, mà là người học cách sống với ký ức và nỗi sợ.

Lan Chi dựa vào vai Duy Phong, thở dài: “Phong… chúng ta đã sống sót qua bóng tối… nhưng ký ức và ám ảnh… sẽ theo chúng ta suốt đời…”

Duy Phong mỉm cười nhẹ, mắt rực quyết tâm: “Chúng ta sẽ sống với nó… và trở nên mạnh mẽ hơn… Làng Huyền Vĩ đã dạy chúng ta bài học quý giá nhất: ký ức quý giá và dũng cảm… là sức mạnh thực sự.”

Họ biết rằng hành trình kiểm soát ký ức và đối diện nỗi sợ vẫn tiếp tục, nhưng lần này, họ không còn cô đơn. Ánh sáng từ ký ức quý giá trong tâm trí họ đã đủ mạnh để bảo vệ họ, và giúp họ bước tiếp, bất chấp bóng tối vẫn luôn rình rập.

Đêm kết thúc, ánh trăng chiếu rọi, và Duy Phong cùng Lan Chi ngồi bên nhau, cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc. Họ biết rằng sống sót qua Làng Huyền Vĩ không chỉ là vượt qua thử thách bên trong ngôi làng, mà còn là học cách sống với hậu quả của nó trong đời thực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×