Đêm thứ tư ở Làng Huyền Vĩ buông xuống với một cơn gió lạnh buốt, xuyên thấu qua từng khe hở của ngôi nhà cổ. Sương mù dày đặc hơn bao giờ hết, bao phủ tất cả mọi thứ như một tấm màn vô hình, khiến Duy Phong và Lan Chi cảm giác mỗi bước đi đều bị theo dõi. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu lập lòe, hắt lên những bóng dài méo mó, khiến họ thấy bóng dáng của chính mình như bị nhân đôi và méo mó.
Lan Chi áp tay vào ngực, thở hổn hển. “Phong… em cảm giác… tối nay… sẽ là thử thách lớn nhất.”
Duy Phong gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, quyết tâm: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Phải đối mặt, phải hiểu… và sống sót.”
Họ rời căn nhà cổ, len lỏi qua con đường lát đá trơn trượt, sương mù quấn quanh như những bàn tay vô hình. Mỗi bước đi, họ cảm giác nhịp tim như hòa vào nhịp thở của ngôi làng. Những tiếng thì thầm vẫn văng vẳng bên tai, xen lẫn tiếng bước chân vô hình, khiến họ không thể biết đâu là thật, đâu là tưởng tượng.
Khi tới quảng trường trung tâm, họ thấy dân làng đã tập hợp, tay cầm đèn dầu, ánh sáng lập lòe chiếu xuống mặt đất, tạo ra những bóng dài lởm chởm. Ở giữa vòng tròn, một cột đá cao, khắc ký hiệu cổ xưa, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo. Dân làng đứng yên, đọc những câu thần chú liên tục. Không gian như bị đóng băng, thời gian trôi qua chậm chạp, và sương mù quấn quanh họ như một sinh thể sống.
Lan Chi thì thầm: “Phong… sinh vật… mạnh nhất… sẽ xuất hiện tối nay. Chúng ta phải sẵn sàng.”
Chưa kịp định thần, tiếng rít khẽ vang lên từ phía rìa quảng trường. Một sinh vật xuất hiện, cơ thể khổng lồ, cao hơn cả người bình thường, ánh mắt đỏ rực, tay dài, móng vuốt sắc nhọn. Sinh vật di chuyển nhanh nhưng không phát ra tiếng động, tỏa ra bầu không khí ngột ngạt và lạnh buốt.
Duy Phong và Lan Chi đứng lặng, cảm giác tim đập dồn dập. Sinh vật không lao thẳng vào họ, mà đứng quan sát, như đánh giá nỗi sợ trong tâm trí họ. Đột nhiên, các sinh vật mờ khác từ sương mù xuất hiện, bao quanh họ, tạo thành vòng vây gần như bất khả xâm phạm.
Lan Chi run rẩy: “Phong… chúng ta phải… đối mặt… nếu không…” Cô không dám nói hết, nhưng ánh mắt lộ rõ nỗi sợ hãi.
Duy Phong hít một hơi dài, nhắm mắt, hình dung ký ức quý giá nhất – mẹ anh, nụ cười hiền hậu và những lời dạy dịu dàng. Sinh vật lớn chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt đỏ rực soi thẳng vào anh, nhưng khi anh tập trung vào ký ức, sinh vật dừng lại, nhăn mặt, rít lên một âm thanh lạ, rồi lùi ra xa.
Lan Chi áp dụng cách tương tự, hình dung ký ức gia đình, nụ cười em trai. Sinh vật thứ hai bị khống chế, không thể tiến gần. Cả hai nhận ra, ký ức quý giá là tấm khiên duy nhất chống lại sức mạnh kinh hoàng của ngôi làng.
Nhưng sinh vật lớn nhất không dừng lại. Nó lao về phía họ với tốc độ kinh hoàng, tay vung lên như muốn xé toang mọi thứ. Duy Phong kéo Lan Chi chạy, nhưng không gian dường như biến dạng, con đường trước mặt kéo dài vô tận, bóng tối xoáy quanh họ, tạo thành mê cung sống.
Họ trốn vào một căn nhà bỏ hoang gần cột đá. Sinh vật đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt đỏ rực soi thẳng vào họ. Duy Phong nhận ra điều quan trọng: ngôi làng kiểm soát không gian và thời gian để thử thách tinh thần và ký ức.
Lan Chi thì thầm: “Phong… nếu chúng ta mất bình tĩnh… ký ức quý giá sẽ bị nuốt…”
Duy Phong gật đầu, mắt rực quyết tâm. “Chúng ta phải… đối diện nỗi sợ, giữ ký ức, và hiểu luật của làng. Nếu không, mọi thứ kết thúc.”
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, linh hồn cũ xuất hiện, hình dáng mờ ảo, ánh mắt trống rỗng nhưng hướng về họ. Nó chạm tay vào cột đá, và một luồng ánh sáng xanh nhạt lan tỏa khắp quảng trường. Giọng nói vang lên trong tâm trí họ: “Đối diện nỗi sợ, giữ ký ức, hiểu luật… đó là cách sống sót.”
Duy Phong và Lan Chi cảm nhận sức mạnh kỳ lạ từ linh hồn, như một sự hướng dẫn. Họ nhắm mắt, tập trung toàn bộ năng lượng vào ký ức quý giá nhất. Sinh vật lao vào, nhưng khi chạm đến họ, ánh sáng từ ký ức phát ra mạnh mẽ, khiến sinh vật nhăn mặt, rít lên đau đớn, rồi lùi ra xa.
Những sinh vật khác cũng dần bị khống chế. Họ nhận ra cơ chế sống còn: nỗi sợ mạnh nhất tạo ra sinh vật, ký ức quý giá bảo vệ họ, và sự bình tĩnh quyết định thành bại.
Bỗng nhiên, từ phía sau, một sinh vật mới xuất hiện, khổng lồ và mạnh mẽ hơn tất cả. Nó tiến về phía cột đá, ánh mắt đỏ rực, cơ thể phát sáng mờ ảo. Duy Phong và Lan Chi biết rằng đây là thử thách cuối cùng của ngôi làng, và họ phải đối mặt trực tiếp.
Họ đứng vững, mắt nhắm, tập trung ký ức quý giá nhất. Sinh vật lao vào, và một trận chiến tinh thần diễn ra: nỗi sợ của họ chạm trán với ký ức quý giá, sinh vật phản ứng theo từng cảm xúc. Ánh sáng từ ký ức phát ra mạnh mẽ, hình dạng sinh vật biến đổi, rít lên đau đớn, rồi dần tan biến vào không gian.
Lan Chi mở mắt, nhìn Duy Phong. “Phong… chúng ta… đã kiểm soát nó…”
Duy Phong gật đầu, mồ hôi đẫm trán, tim đập dồn dập. “Chúng ta đã vượt qua thử thách… nhưng ngôi làng vẫn không tha thứ. Chúng ta còn phải tiếp tục hiểu luật…”
Khi bình minh ló rạng, sương mù dần tan, ánh sáng chiếu xuống quảng trường trung tâm. Dân làng không còn hiện diện, chỉ còn những dấu vết của nghi lễ và cột đá cổ vẫn tỏa ánh sáng yếu ớt. Linh hồn cũ xuất hiện lần cuối, mỉm cười mờ ảo, rồi tan biến.
Duy Phong và Lan Chi đứng giữa quảng trường, cảm giác vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm. Họ hiểu rằng: 24 giờ chưa kết thúc, ngôi làng vẫn đang quan sát, và mỗi bước đi tiếp theo đều quyết định sinh tử.
Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta đã đối mặt sinh tử, nhưng… ngôi làng… vẫn còn nhiều bí ẩn.”
Duy Phong nắm tay cô, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta sẽ tìm ra mọi bí mật… và sống sót.”
Họ rút lui về căn nhà cổ, chuẩn bị cho đêm thứ năm – đêm được cho là cao trào nhất, nơi mọi nỗi sợ, ký ức và sinh vật mạnh nhất hội tụ. Mỗi bước đi, họ cảm nhận ánh mắt vô hình, nhắc nhở rằng thời gian cạn dần, và Làng Huyền Vĩ chưa bao giờ dễ dàng tha thứ cho ai.