ngôi làng bị quên lãng

Chương 6: Trung tâm bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù buổi sáng ở Làng Huyền Vĩ dày đặc hơn bao giờ hết. Duy Phong và Lan Chi vẫn giữ vững nhịp thở, mắt dõi theo từng bóng hình mờ ảo xung quanh. Những sinh vật xuất hiện đêm qua đã biến mất, nhưng cảm giác bị theo dõi không hề giảm. Ngôi làng như một thực thể sống, hít thở cùng họ, quan sát từng hành động, từng cảm xúc.

“Phong… chúng ta phải tìm hiểu trung tâm làng,” Lan Chi nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. “Nếu muốn sống sót, chúng ta phải biết… nguồn gốc sức mạnh của nơi này.”

Duy Phong gật đầu. Anh nhìn bản đồ trong cuốn nhật ký tìm được ở ngôi nhà cổ. Một biểu tượng kỳ lạ được vẽ giữa làng, có lẽ là trung tâm nghi lễ cổ xưa, nơi mà các linh hồn bị giữ lại và nơi sinh vật xuất hiện.

Họ len lỏi qua con đường lát đá, sương mù quấn quanh như một tấm màn vô hình. Từng bước đi, họ cảm nhận ánh mắt vô hình theo dõi, tiếng thì thầm biến hóa, xen lẫn âm thanh của lá cây xào xạc. Con đường dẫn họ tới một quảng trường nhỏ, nơi đặt một cột đá cổ cao, trên đỉnh khắc các ký hiệu lạ mà họ không hiểu.

Lan Chi áp tay lên cột đá, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. “Phong… cái này… không chỉ là tượng đá… chúng như… chứa linh hồn.”

Duy Phong chạm vào ký hiệu, đột nhiên cảm giác nặng nề ập xuống. Những ký ức xa xăm ùa về: cảnh tượng một nhóm người bị kéo vào bóng tối, tiếng la hét, tiếng khóc hòa lẫn với tiếng bước chân của họ. Anh giật mình, nhìn Lan Chi. “Chúng ta… đang chạm vào quá khứ của những người từng lạc vào làng.”

Lan Chi run rẩy, mắt dõi theo một bóng hình mờ bên góc quảng trường. Linh hồn cũ, một trong những nạn nhân trước đây, hiện ra, cơ thể mờ ảo, ánh mắt trống rỗng nhưng hướng thẳng vào họ. Nó di chuyển chậm rãi, dường như muốn truyền điều gì đó.

“Phong… nó… muốn cảnh báo chúng ta,” Lan Chi thì thầm. “Chúng ta phải lắng nghe.”

Họ tiến lại gần, cố gắng quan sát. Linh hồn mờ dần đến cột đá, chạm vào ký hiệu, và một luồng ánh sáng xanh nhạt lan tỏa từ đó. Một giọng nói khẽ vang lên trong tâm trí họ, không phải từ miệng: “Để sống sót, phải đối diện nỗi sợ, giữ ký ức quý giá… và hiểu luật của làng.”

Duy Phong cảm nhận sức mạnh đó lan tỏa khắp cơ thể. Anh nhận ra rằng ngôi làng có thể giao tiếp thông qua ký ức và tinh thần, và linh hồn cũ là cầu nối.

Bỗng từ phía xa, tiếng trống vang lên – nhịp điệu chậm, nặng nề, đánh thức cảm giác hoảng sợ. Một nhóm dân làng xuất hiện, tay cầm đèn dầu, ánh sáng lập lòe chiếu xuống mặt đất. Họ đứng xung quanh cột đá, mặt lạnh lùng, đọc lời thần chú cổ xưa.

Lan Chi nắm tay Duy Phong, giọng run run: “Phong… họ chuẩn bị nghi lễ. Chúng ta… phải cẩn thận.”

Duy Phong gật đầu, tập trung tinh thần. Anh nhớ lại bài học từ những sinh vật ban đêm: nỗi sợ mạnh nhất tạo ra sinh vật, ký ức quý giá bảo vệ họ. Họ phải giữ bình tĩnh, không để hoảng sợ chi phối.

Nghi lễ bắt đầu, dân làng đọc những câu thần chú cổ, ánh sáng từ cột đá biến đổi, tạo thành các hình xoáy màu xanh lục bao quanh. Linh hồn cũ đứng giữa, ánh mắt hướng về họ, như truyền năng lượng: họ phải đối diện nỗi sợ, hợp tác với ký ức để mở lối thoát.

Một bóng mờ xuất hiện, lớn hơn những sinh vật trước đây, ánh mắt đỏ rực, cơ thể biến dạng. Nó lao thẳng về phía họ, tiếng rít vang vọng khắp quảng trường. Lan Chi áp tay vào ngực, tim đập nhanh, nhưng cố gắng hình dung ký ức quý giá nhất của mình – hình ảnh gia đình, nụ cười em trai. Sinh vật dừng lại, ánh sáng từ ký ức tạo rào chắn vô hình, làm nó nhăn mặt, rít lên, rồi lùi ra xa.

Duy Phong áp dụng cùng phương pháp, nhớ về mẹ, nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Sinh vật thứ hai bị khống chế, không thể tiến gần. Họ nhận ra: ngôi làng thử thách họ bằng cách khai thác nỗi sợ, nhưng ký ức quý giá là vũ khí.

Linh hồn cũ di chuyển đến gần họ, chạm vào tay Duy Phong, truyền cho anh dòng năng lượng kỳ lạ. Giọng nói vang lên: “Thời gian không còn nhiều. 24 giờ… sắp kết thúc. Hiểu luật, và các ký ức quý giá sẽ cứu sống.”

Tiếng trống dần dồn dập, dân làng tiếp tục nghi lễ. Đột nhiên, ánh sáng từ cột đá bùng lên, tạo ra hình ảnh một người bị kéo vào trung tâm, cơ thể dần hóa mờ, mắt tuyệt vọng. Lan Chi nín thở, nhận ra đây chính là cảnh báo: ai không hiểu luật, sẽ mất ký ức hoặc bị nuốt vào bóng tối.

Họ đứng đó, lặng lẽ quan sát, nhận ra rằng ngôi làng vận hành theo một chu kỳ cổ xưa: linh hồn, ký ức, và nỗi sợ hòa làm một, tạo ra sinh vật và thử thách mọi người. Nếu vượt qua, có thể sống sót; nếu thất bại, sẽ biến mất vĩnh viễn.

Nghi lễ kết thúc, dân làng rút lui vào các ngôi nhà, sương mù bao phủ toàn bộ quảng trường, ánh sáng từ cột đá nhạt dần. Linh hồn cũ nhìn họ, rồi từ từ tan biến vào không gian, như trao cho họ trách nhiệm: sống sót và hiểu luật của làng.

Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta đã học được gì đó quan trọng. Phải giữ ký ức, đối diện nỗi sợ, và hiểu luật…”

Duy Phong gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Chúng ta đã thấy trung tâm, đã hiểu một phần sức mạnh của làng… nhưng thử thách chưa kết thúc. Sinh vật, linh hồn, và ký ức – mọi thứ đều là một bài kiểm tra.”

Họ quay về căn nhà cổ, cơ thể mệt lử, nhưng tinh thần dần vững vàng. Mỗi bước đi, họ cảm nhận ánh mắt vô hình theo dõi, nhắc nhở rằng thời gian trôi nhanh, 24 giờ đang cạn dần.

Khi đêm buông xuống, sương mù lại bao phủ, tiếng thì thầm hòa lẫn với tiếng bước chân vô hình. Duy Phong và Lan Chi nằm trên sàn gỗ, mắt mở trừng trừng, cảm nhận sinh vật và linh hồn vẫn chực chờ, nhắc nhở rằng họ phải tiếp tục học luật chơi của ngôi làng, và chuẩn bị cho những thử thách kinh hoàng tiếp theo.

Họ hiểu rằng, khám phá trung tâm làng chỉ là bước khởi đầu, và để sống sót qua 24 giờ, họ phải phối hợp trí tuệ, ký ức và lòng dũng cảm đến cực hạn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×