ngôi làng bị quên lãng

Chương 9: Bí mật tối thượng và lối thoát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh nhạt dần xuyên qua sương mù dày đặc của Làng Huyền Vĩ, phủ lên các ngôi nhà cổ, con đường lát đá và cột đá trung tâm ánh sáng xanh mờ ảo. Duy Phong và Lan Chi đứng lặng giữa quảng trường, cơ thể mệt lử nhưng tinh thần căng như dây đàn. Sau đêm thứ năm kinh hoàng, họ cảm giác như thời gian trôi chậm lại, từng nhịp tim đều vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta… đã sống sót qua thử thách tối thượng… nhưng… tại sao ngôi làng này tồn tại? Bí mật lớn nhất của nó là gì?”

Duy Phong nắm tay cô, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta sẽ tìm ra… không còn lựa chọn nào khác. Ngôi làng này không đơn giản chỉ là mê cung và sinh vật… phải có một lý do sâu xa hơn.”

Họ rút lui về căn nhà cổ, nơi mà các thử thách trước đây khiến họ nhận ra luật chơi cơ bản: ký ức quý giá + đối diện nỗi sợ = sống sót. Họ ngồi thở dồn dập, cố gắng tập trung tinh thần, nhưng không gian vẫn dày đặc sương mù, và tiếng thì thầm vô hình vang vọng quanh họ.

Trong lúc lặng yên, Duy Phong nhận ra một chi tiết lạ: trên tường căn nhà cổ có những ký hiệu mờ, gần giống với các ký hiệu trên cột đá trung tâm. Anh tiến lại gần, quan sát kỹ, và phát hiện một lối đi bí mật nhỏ phía sau bức tường gỗ, được che giấu tinh vi.

“Lan Chi… xem này… có lối đi phía sau bức tường,” Duy Phong nói, giọng trầm. “Có thể đây là con đường dẫn đến bí mật tối thượng của ngôi làng.”

Lan Chi nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngại: “Phong… nếu đi theo lối này… không biết chúng ta sẽ gặp gì… nhưng… có thể là cơ hội duy nhất.”

Họ mở bức tường, lối đi dẫn vào một hành lang tối, trơn trượt, ánh sáng từ ngọn đèn dầu lập lòe hắt lên những ký hiệu cổ xưa. Hành lang như sống động, tiếng bước chân vang vọng, tiếng thì thầm dồn dập, khiến họ cảm giác mọi ký ức và nỗi sợ bị khơi dậy cùng lúc.

Khi đi sâu vào hành lang, họ nhận thấy những bức tranh tường mô tả các cảnh tượng kinh hoàng: dân làng cũ bị kéo vào bóng tối, những sinh vật kỳ dị xuất hiện từ sương mù, và những người giữ ký ức quý giá sống sót. Duy Phong nhận ra rằng ngôi làng vận hành theo một chu kỳ cổ xưa, nơi ký ức và nỗi sợ bị khai thác để tạo ra sinh vật và thử thách.

Cuối hành lang, họ đến một căn phòng rộng, trung tâm là một cột đá khổng lồ, ánh sáng xanh rực rỡ chiếu lên trần nhà. Trên cột đá, các ký hiệu cổ xưa sắp xếp theo hình xoáy, và những linh hồn mờ ảo xuất hiện, hướng về Duy Phong và Lan Chi.

Một giọng nói vang lên, không phải từ miệng, mà từ trong tâm trí họ: “Ngôi làng tồn tại để bảo vệ ký ức quý giá của con người, và trừng phạt những ai để nỗi sợ chi phối. Mỗi sinh vật, mỗi thử thách, là bài học để kiểm tra ý chí và trí nhớ của các ngươi.”

Lan Chi run rẩy: “Phong… nghĩa là tất cả những gì chúng ta trải qua… đều là một bài kiểm tra tinh thần?”

Duy Phong gật đầu, ánh mắt rực quyết tâm: “Chính xác… và bây giờ… chúng ta phải tìm ra cách sử dụng ký ức để mở lối thoát.”

Linh hồn xuất hiện trước họ, mờ ảo nhưng ánh mắt sáng rực. Nó chạm tay vào cột đá, và một luồng ánh sáng xanh nhạt lan tỏa khắp phòng. Giọng nói vang lên: “Để thoát khỏi Làng Huyền Vĩ, các ngươi phải đối diện trực tiếp với nỗi sợ lớn nhất của mình. Ký ức quý giá sẽ là chìa khóa, nhưng sự dũng cảm sẽ quyết định kết quả.”

Đột nhiên, từ sương mù, những sinh vật kinh hoàng xuất hiện, lớn hơn và mạnh mẽ hơn tất cả trước đây. Ánh mắt đỏ rực chiếu thẳng vào họ, bầu không khí ngột ngạt, như hút cạn năng lượng sống.

Duy Phong nắm tay Lan Chi, thì thầm: “Lan Chi… bình tĩnh… ký ức quý giá… tập trung!”

Cả hai nhắm mắt, hình dung ký ức quý giá nhất: mẹ hiền dịu, gia đình, những giây phút hạnh phúc. Ánh sáng từ ký ức lan tỏa, tạo thành tấm khiên vô hình quanh họ, khiến sinh vật lao vào nhưng bị đẩy lùi.

Nhưng thử thách tối thượng chưa kết thúc. Một sinh vật khổng lồ, cơ thể biến dạng kinh hoàng, mắt đỏ rực, lao vào với tốc độ khủng khiếp. Nó rít lên, tiếng rít vang vọng khắp phòng, khiến sương mù xoáy quanh dữ dội.

Duy Phong và Lan Chi đứng thẳng, mắt nhắm, tập trung toàn bộ năng lượng tinh thần. Sinh vật lao vào, ánh sáng từ ký ức bùng lên mạnh mẽ, tạo thành vùng an toàn. Sinh vật nhăn mặt, rít lên đau đớn, và dần tan biến vào sương mù.

Linh hồn mờ xuất hiện lần cuối, chạm tay vào cột đá, và giọng nói vang lên: “Ngươi đã hiểu luật của ngôi làng. Ký ức quý giá, đối diện nỗi sợ, và dũng cảm… đó là chìa khóa để thoát khỏi bóng tối.”

Bất ngờ, cột đá mở ra một lối đi dẫn ra bên ngoài, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống. Duy Phong và Lan Chi bước tới, cảm giác mệt mỏi nhưng hạnh phúc, biết rằng cuối cùng họ đã tìm thấy lối thoát khỏi Làng Huyền Vĩ.

Khi bước ra ngoài, sương mù tan dần, ánh sáng bình minh chiếu rọi toàn bộ ngôi làng. Dân làng không còn hiện diện, chỉ còn dấu vết của nghi lễ cổ xưa. Linh hồn mờ xuất hiện lần cuối, mỉm cười, rồi tan biến vào không gian.

Lan Chi thở dài, ánh mắt sáng rực: “Phong… chúng ta… đã thoát…”

Duy Phong gật đầu, nắm chặt tay cô: “Chúng ta sống sót… nhờ ký ức, sự dũng cảm… và hiểu luật của ngôi làng. Nhưng những gì chúng ta trải qua… sẽ theo chúng ta mãi.”

Họ bước qua con đường dẫn ra khỏi Làng Huyền Vĩ, cảm giác tự do lan tỏa, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi sợ và bí ẩn của ngôi làng. Họ biết rằng trải nghiệm này sẽ thay đổi cả đời họ: ký ức quý giá, nỗi sợ và dũng cảm… là những thứ quý giá nhất mà con người có thể giữ được.

Đêm kinh hoàng kết thúc, bình minh rực rỡ chiếu sáng, và Duy Phong cùng Lan Chi bước ra khỏi bóng tối của Làng Huyền Vĩ, mang theo bài học vô giá: ngôi làng không chỉ thử thách nỗi sợ mà còn tôn vinh ký ức và dũng cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×