ngôi làng bị quên lãng

Chương 10: Hậu quả của bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh bình minh xuyên qua những tán cây rừng ngoại ô, chiếu những tia sáng nhạt lên con đường đất dẫn ra khỏi Làng Huyền Vĩ. Duy Phong và Lan Chi bước đi mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm, cảm giác tự do lan tỏa trong từng bước chân. Họ đã thoát khỏi mê cung, vượt qua mọi thử thách, sinh vật, và nỗi sợ, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn một cảm giác nặng nề khó tả.

Lan Chi thở dài, ánh mắt mệt mỏi nhưng sáng rực: “Phong… chúng ta… đã sống sót… nhưng sao em vẫn cảm giác… không thật sự thoát?”

Duy Phong nắm tay cô, nhìn vào mắt cô, giọng trầm: “Đó chính là hậu quả… Làng Huyền Vĩ không chỉ thử thách tinh thần khi ở bên trong… mà còn lưu lại dấu ấn trong tâm trí khi ra ngoài. Ký ức quý giá… và nỗi sợ… vẫn tồn tại, như bóng ma theo chúng ta.”

Khi họ bước ra khỏi rừng, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, tạo cảm giác bình yên giả tạo. Con đường làng bên ngoài hoang vắng, không một bóng người, nhưng sương mù mỏng vẫn còn lẩn quất, như một lớp màng mờ bao quanh họ, nhắc nhở rằng ngôi làng vẫn theo dõi.

Lan Chi nhìn xung quanh, giọng run run: “Phong… em nhìn thấy không… những bóng mờ… vẫn xuất hiện quanh đây…”

Duy Phong cúi người, chạm tay xuống đất, cảm nhận nhịp sống xung quanh. Một luồng năng lượng kỳ lạ chạy qua cơ thể anh, nhắc nhở rằng ký ức và nỗi sợ chưa hoàn toàn rời bỏ họ. “Lan Chi… chúng ta phải giữ bình tĩnh… không để nỗi sợ lấn át. Đây là bài học cuối cùng.”

Họ tiếp tục đi bộ, hướng về thị trấn gần nhất để tìm đường trở về thành phố. Nhưng mỗi bước chân đều khiến họ cảm giác bóng tối của Làng Huyền Vĩ vẫn bám theo, như một lớp năng lượng vô hình, khiến họ mệt mỏi, căng thẳng, và đôi khi hoảng loạn.

Lan Chi dừng lại, áp tay lên trán, giọng run run: “Phong… em cảm thấy… những ký ức kinh hoàng vẫn quay trở lại… hình ảnh sinh vật, tiếng rít, linh hồn cũ… tất cả như sống lại trong đầu em…”

Duy Phong đặt tay lên vai cô, ánh mắt rực quyết tâm: “Đó là lý do vì sao chúng ta phải giữ bình tĩnh. Ký ức quý giá… hình ảnh gia đình, những khoảnh khắc hạnh phúc… phải chiếm ưu thế trong tâm trí, nếu không nỗi sợ sẽ áp đảo chúng ta.”

Họ tiếp tục bước đi, cố gắng tập trung vào những ký ức hạnh phúc, nhưng sương mù mỏng quanh họ biến hóa, tạo ra những bóng hình kỳ dị. Một sinh vật nhỏ, mờ ảo, xuất hiện từ phía sau, mắt đỏ rực, lao vào họ. Lan Chi giật mình, nhưng ngay lập tức hình dung ký ức gia đình, ánh sáng từ tâm trí phát ra, khiến sinh vật rít lên, tan biến vào không gian.

Duy Phong nhận ra rằng dù đã ra khỏi Làng Huyền Vĩ, thử thách vẫn tiếp tục. Ngôi làng không còn ở bên ngoài, nhưng nỗi sợ, ký ức kinh hoàng và sinh vật mờ vẫn tồn tại trong tâm trí họ, thử thách khả năng kiểm soát tinh thần và ký ức.

Họ dừng chân bên một con suối nhỏ, mồ hôi đẫm lưng, ánh mắt mệt mỏi nhưng quyết tâm. Lan Chi ngồi xuống, thở hổn hển: “Phong… em không biết… chúng ta có chịu nổi… thử thách này ngoài đời thực không…”

Duy Phong ngồi cạnh, đặt tay lên tay cô: “Chúng ta phải chịu nổi… Ký ức quý giá… và sự dũng cảm… sẽ dẫn lối. Chúng ta đã sống sót qua Làng Huyền Vĩ… nên cũng có thể sống sót ngoài đây.”

Nhưng khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, họ nhận ra một sự thật kinh hoàng: bóng mờ từ các linh hồn cũ xuất hiện khắp nơi, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm vào họ. Những sinh vật mờ nhỏ xuất hiện từ mặt đất, từ cây cối, từ nước suối, rít lên những âm thanh không lời, nhắc nhở rằng ký ức và nỗi sợ vẫn chưa rời bỏ họ.

Lan Chi áp tay lên ngực, tim đập dồn dập: “Phong… chúng ta… không thoát được… những ký ức này… nó theo chúng ta…”

Duy Phong gật đầu, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta phải sử dụng những ký ức quý giá… không để nỗi sợ chiếm ưu thế… chỉ có thế chúng ta mới thực sự thoát.”

Họ cùng nhau đứng lên, nhắm mắt, hình dung những ký ức hạnh phúc nhất: nụ cười gia đình, những khoảnh khắc vui vẻ, tiếng cười của bạn bè… ánh sáng từ ký ức phát ra mạnh mẽ, tạo ra vùng an toàn quanh họ. Sinh vật mờ lao vào, nhưng bị ánh sáng từ ký ức chặn lại, rít lên đau đớn, tan biến vào không gian.

Những bóng mờ của linh hồn cũ vẫn xuất hiện, nhưng không thể tiến gần. Duy Phong nhận ra rằng ký ức quý giá không chỉ bảo vệ họ trong Làng Huyền Vĩ, mà còn bảo vệ họ khi trở về thế giới thực. Đây là bài học cuối cùng: sợ hãi không được chiến thắng, ký ức quý giá phải chiếm ưu thế, và dũng cảm phải dẫn lối.

Họ tiếp tục bước đi, cảm giác mệt mỏi, nhưng ánh sáng từ ký ức giúp họ giữ vững tinh thần. Con đường dẫn ra thị trấn gần đó hiện ra, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào, như mở ra một cánh cửa thực sự ra khỏi bóng tối.

Khi bước vào thị trấn, mọi thứ dường như bình thường, nhưng họ biết rằng dấu ấn của Làng Huyền Vĩ vẫn còn trong tâm trí, sẵn sàng thử thách họ bất cứ lúc nào. Lan Chi nhìn quanh, giọng run run nhưng đầy quyết tâm: “Phong… chúng ta… đã sống sót… nhưng… sẽ không bao giờ quên những gì trải qua…”

Duy Phong gật đầu: “Đúng… ký ức và nỗi sợ… sẽ luôn theo chúng ta… nhưng chúng ta đã học cách kiểm soát… và điều đó làm chúng ta mạnh hơn.”

Họ tìm một quán cà phê nhỏ, ngồi xuống, cố gắng lấy lại hơi thở. Thị trấn bình yên, nhưng trong mắt họ vẫn ánh lên sự cảnh giác. Mỗi tiếng động, mỗi bóng hình đều khiến họ liên tưởng đến Làng Huyền Vĩ.

Lan Chi thì thầm: “Phong… em cảm giác như… Làng Huyền Vĩ vẫn tồn tại đâu đó… bên trong chúng ta…”

Duy Phong đặt tay lên tay cô, ánh mắt rực quyết tâm: “Đúng vậy… ngôi làng đã thay đổi chúng ta… và chúng ta phải học cách sống với những ký ức này. Nhưng ít nhất… chúng ta đã sống sót và hiểu luật chơi của bóng tối.”

Họ biết rằng dù đã rời khỏi ngôi làng, thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu. Ký ức kinh hoàng, bóng tối và nỗi sợ vẫn tồn tại, nhưng họ đã có công cụ mạnh mẽ nhất: ký ức quý giá và lòng dũng cảm.

Đêm đầu tiên trở lại thế giới thực, họ ngủ mệt lử, nhưng trong giấc mơ vẫn xuất hiện hình ảnh cột đá, sinh vật mờ và linh hồn cũ. Lan Chi giật mình tỉnh dậy, Duy Phong bên cạnh, nắm chặt tay cô. Họ nhận ra rằng ngay cả trong giấc mơ, ký ức và nỗi sợ vẫn thử thách họ, nhưng lần này, họ đã chuẩn bị, đã học được cách giữ bình tĩnh và tập trung vào ký ức quý giá nhất.

Khi mặt trời lên cao, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống thị trấn, họ đứng trước cửa sổ, nhìn ra đường phố yên bình, nhưng trong lòng biết rằng hành trình vượt qua nỗi sợ và bảo vệ ký ức chưa kết thúc.

Lan Chi thì thầm: “Phong… chúng ta sẽ ổn chứ…?”

Duy Phong nhìn xa xăm, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta sẽ ổn… bởi vì chúng ta đã học cách sống sót qua bóng tối… và bây giờ… chúng ta biết cách sống với ký ức, nỗi sợ, và dũng cảm…”

Họ nắm chặt tay nhau, ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhưng bóng tối của Làng Huyền Vĩ vẫn tồn tại đâu đó, trong tâm trí, trong ký ức, nhắc nhở rằng bài học từ ngôi làng sẽ theo họ cả đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×