ngôi làng bóng tối

Chương 1: Trở Về Ngôi Làng Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa chiều mùa thu rơi lất phất trên con đường làng cũ kỹ, từng hạt nước va vào mái tôn kêu lách cách như nhịp trống báo hiệu một điềm xấu. Linh cầm vô lăng, mắt dõi theo con đường ngoằn ngoèo dẫn về ngôi làng nơi cô đã rời đi từ nhiều năm trước. Không khí mùi ẩm mốc, xen lẫn hương lá rụng, khiến tim cô bỗng nhói lên một nỗi gì đó vừa quen vừa lạ.

Ngôi làng, vốn nhỏ bé và yên bình trong ký ức tuổi thơ, giờ đây hiện ra như một nơi xa lạ. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, mái ngói rêu phong, xen lẫn vài căn biệt thự bỏ hoang, nhìn từ xa như những chiếc hộp đen im lìm giữa biển sương mờ. Con đường đất uốn lượn quanh các khu vườn cỏ dại, từng bậc cầu thang ghồ ghề dẫn lên cửa nhà ai đó, nhưng dường như không có tiếng cười, không có sự sống. Linh thở dài, tay siết chặt vô lăng.

“Có lẽ mọi thứ đã thay đổi nhiều… nhưng sao cảm giác vẫn rùng rợn thế này?” – cô lẩm bẩm, vừa lướt qua một căn nhà cũ với cửa sổ đóng kín, tấm rèm bạc bụi vàng lay động trong gió.

Trước khi trở về, Linh đã nhận được điện thoại của một luật sư – thông báo rằng cô là người thừa kế duy nhất của căn nhà cũ của cha mẹ cô để lại. Cha mẹ cô đã mất trong một tai nạn xe cách đây nhiều năm, để lại ngôi nhà bỏ hoang và hàng loạt bí mật chưa được giải đáp. Linh không ngờ rằng chuyến về thăm quê sẽ kéo theo biết bao bí ẩn.

Cô dừng xe trước ngôi nhà cũ, cánh cổng sắt đã rỉ sét kêu ken két khi cô đẩy vào. Ngôi nhà với màu sơn bạc phếch, cửa gỗ nứt nẻ và những bức tường đầy vết nứt, mang một vẻ hoang tàn đến rợn người. Cây cối xung quanh mọc um tùm, những cành khô cào vào cửa sổ khi gió thổi, tạo ra những âm thanh như thì thầm, khiến Linh rùng mình.

Vừa bước qua hiên nhà, cô nghe thấy tiếng chó sủa xa xa, nhưng trong làng này không còn ai nuôi chó từ lâu. Linh nhíu mày, lẩm bẩm: “Chắc chỉ là tưởng tượng thôi…”. Nhưng lòng cô vẫn không khỏi căng thẳng.

Khi cô mở cửa, tiếng cọt kẹt vang lên khắp hành lang. Bụi mù cuốn vào mắt cô, mùi mốc nồng nặc khiến cô phải nín thở. Căn nhà vẫn giữ nguyên kiểu bố trí cũ, nhưng mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày, như thể thời gian đã quên mất nơi này. Cô bước vào phòng khách, ánh mắt liếc qua bức tranh treo trên tường – bức tranh gia đình ngày xưa của cô và cha mẹ, giờ nhòe đi, màu sắc phai mờ. Một luồng cảm xúc nghẹn ngào trào lên: vừa là nhớ nhung, vừa là nỗi sợ hãi khó diễn tả.

Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh luồn qua khe cửa, làm tấm rèm rung lên dữ dội. Linh giật mình, quay lại, nhưng không thấy ai. Cô cố gắng xua đi nỗi sợ, lấy bình tĩnh, mở chiếc vali mang theo và bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng chuyến trở về này sẽ không chỉ là việc thu dọn di sản, mà còn là hành trình đối diện với quá khứ mà cô chưa từng dám nhìn thẳng.

Khoảng vài phút sau, khi Linh đang kê lại chiếc ghế cũ trong phòng khách, cô nghe thấy tiếng bước chân – nhẹ nhàng nhưng chắc chắn – từ cầu thang lên tầng trên. Tim cô đập thình thịch, cô cố gắng tự nhủ: “Chắc là chuột… hay mèo…” nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác kỳ lạ, một linh cảm không lành.

Chưa kịp phản ứng, tiếng cọt kẹt vang lên một lần nữa, lần này từ hướng cầu thang gần cửa chính. Linh dừng tay, lắng nghe. Một giọng nói trầm thấp, gần như thì thầm, thoáng qua trong không gian: “Ai… ở đây…?”

Cô lặng người, quay lại nhưng chỉ thấy bóng tối bao trùm cầu thang. Không có ai. Linh thở hắt ra, cố gắng xua đi nỗi sợ: “Không sao… chắc là gió…” nhưng giọng nói kia, dù nhỏ, vẫn vang vọng trong đầu cô, khiến máu trong người như đông lại.

Linh quyết định ra ngoài, đứng trên hiên nhà, hít một hơi thật sâu. Bỗng cô nhận thấy một bóng người đứng lẩn khuất dưới gốc cây, cách cổng sắt vài mét. Hình bóng cao, dáng dấp nam tính, mặc áo tối màu, nhưng khuôn mặt khuất trong bóng râm. Linh nín thở, tim đập dồn dập.

Bóng người lặng lẽ bước lên, ánh mắt gặp Linh. Một chàng trai trẻ, dáng vẻ rắn rỏi, nhưng ánh mắt có gì đó vừa bí ẩn vừa dịu dàng. Linh giật mình: “Ai… anh là ai?”

Chàng trai nhấc tay lên chào, giọng trầm ấm:

“Xin lỗi, tôi không có ý làm chị sợ. Tôi… là Huy, sống ở làng này. Tôi biết chị vừa trở về, và tôi nghĩ… có vài điều chị nên biết về ngôi làng.”

Linh cảm thấy vừa tò mò vừa sợ hãi. Trong ánh mắt Huy, cô nhìn thấy một nỗi buồn sâu thẳm, và một bí ẩn chưa thể giải thích.

“Điều gì… sao anh biết tôi tên tôi?” – Linh hỏi, giọng run run.

Huy cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp mà mang một sắc thái xa lạ:

“Tôi biết mọi người trong làng này… và tôi biết rằng, nếu chị muốn sống sót ở đây, chị phải lắng nghe tôi.”

Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Một phần cô muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng phần còn lại lại muốn biết: “Những gì tôi phải biết… là gì?”

Chàng trai tiến lại gần, ánh mắt nghiêm túc:

“Ngôi làng này… không đơn giản như chị tưởng. Những người đã mất tích, những chuyện xảy ra trong rừng cấm… tất cả đều có liên quan đến quá khứ của gia đình chị. Và… chị, cũng không hoàn toàn an toàn.”

Linh lùi lại, lòng tràn ngập cảm giác hoang mang: nỗi sợ hãi, tò mò, và một chút… hấp dẫn kỳ lạ trước chàng trai này. Một cảm giác khó tả khiến tim cô vừa lo lắng vừa rung động.

Cơn mưa chiều vẫn rơi, hòa với gió lạnh thổi qua hiên nhà. Ánh sáng cuối ngày nhạt dần, đổ bóng dài trên mặt đất. Linh biết rằng chuyến trở về này, không chỉ là tìm lại quê hương, mà còn là bước vào một hành trình đầy rẫy bí ẩn, kinh hoàng… và tình yêu.

Và trong bóng tối của ngôi làng cũ, một câu hỏi dần dấy lên trong đầu cô: “Liệu tôi có thể khám phá sự thật mà không mất chính mình?”

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×