ngôi làng bóng tối

Chương 2: Ngôi Nhà Ma Ám


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối trôi qua trong không khí u ám. Linh thức dậy giữa căn phòng cũ kỹ, ánh đèn vàng yếu ớt hắt xuống sàn nhà phủ đầy bụi. Căn phòng vẫn giữ nguyên bố trí cũ, nhưng mọi thứ đều nhuốm màu thời gian: rèm cửa bạc phếch lay động, sàn gỗ kêu cót két mỗi bước chân, và một mùi ẩm mốc khó chịu lan tỏa trong không khí. Linh chậm rãi đứng dậy, đi lại trong phòng, mắt dõi theo từng chi tiết nhỏ nhất, cố gắng ghi nhớ mọi thứ.

Trước khi đến đây, Linh đã nghe lời Huy cảnh báo: “Ngôi nhà này… có nhiều điều không bình thường. Chị phải cẩn thận.” Câu nói ấy vang vọng trong đầu cô, tạo ra một cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi.

Linh bước tới cửa sổ nhìn ra sân vườn, nơi bóng tối dày đặc bao phủ những cành cây khô cứng. Một luồng gió lạnh thổi qua, làm tấm rèm lay động như những chiếc tay ma quái vươn ra. Cô rùng mình, nuốt khô cổ họng, tự nhủ: “Chỉ là gió thôi… tất cả chỉ là gió.”

Nhưng ngay lúc đó, từ phía hiên nhà, một tiếng động nhẹ vang lên, như tiếng bước chân ai đó. Linh quay phắt lại, tim đập thình thịch. Không có ai. Cánh cửa ban công rung lên nhẹ, gió lại thổi qua, nhưng Linh vẫn cảm nhận được một cảm giác lạ: như có người đang nhìn cô từ ngoài hiên.

Cô quyết định đi xuống tầng trệt để kiểm tra. Căn phòng khách mờ ảo dưới ánh đèn vàng hắt từ trần nhà. Từng chiếc ghế cũ, tấm thảm sờn rách, và bức tranh gia đình phai màu trên tường, tất cả đều gợi lên một cảm giác vừa quen vừa rùng rợn. Linh bước đến gần bức tranh, đôi mắt dõi theo những đường nét cũ kỹ, cố gắng tìm thấy hình bóng cha mẹ. Nhưng dường như trong căn nhà này, ký ức cũng trở nên mờ nhạt và xa lạ.

Bỗng nhiên, một tiếng cọt kẹt vang lên từ phía cầu thang. Linh giật mình, lùi lại vài bước, mắt dõi theo bóng tối dày đặc phía trên. Không có gió nào đủ mạnh để làm sàn gỗ kêu như vậy. Một luồng lạnh chạm vào gáy cô, khiến cô rùng mình.

Ngay lúc đó, Huy xuất hiện, bước xuống từ bóng tối, ánh mắt nghiêm nghị:

“Chị không nên đi một mình vào lúc này. Có nhiều thứ… không phải bình thường.”

Linh thở hắt ra, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. “Anh… sao lại ở đây? Tôi… tôi vừa xuống để kiểm tra nhà thôi.”

Huy không trả lời ngay. Anh nhìn quanh, ánh mắt dò xét mọi ngóc ngách trong phòng. Rồi anh bước lại gần Linh, giọng trầm thấp:

“Có một số hiện tượng… chỉ xuất hiện với những người trở về từ nơi này sau nhiều năm. Chị có thể gặp nguy hiểm nếu không cẩn thận.”

Linh cảm thấy tim mình nhói lên. Một phần cô muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng một phần khác lại khao khát tìm hiểu, muốn biết sự thật. Cô hít một hơi thật sâu:

“Tôi… tôi muốn biết. Tôi không thể cứ trốn tránh mãi.”

Huy nhìn cô, ánh mắt có gì đó dịu dàng hơn. “Nếu chị đã quyết định, tôi sẽ giúp. Nhưng… chị phải nghe tôi.”

Linh gật đầu, dù trong lòng vẫn đầy lo lắng. Huy dẫn cô đi qua hành lang dài, ánh đèn mờ hắt lên từng bức tường phủ bụi, tạo ra những bóng ma quái dị. Tiếng cọt kẹt từ cầu thang vang lên đều đặn, như nhịp tim của ngôi nhà.

Huy dừng lại trước một cánh cửa cũ kỹ ở cuối hành lang. “Căn phòng này… là nơi cha mẹ chị từng cất giữ nhiều thứ quan trọng. Nhưng từ sau tai nạn, không ai dám bước vào.” Anh nhìn Linh, giọng nghiêm túc: “Chị có muốn xem không?”

Linh gật đầu, tay run rẩy mở cánh cửa. Bên trong là một căn phòng tối, chỉ ánh sáng yếu từ cửa sổ chiếu vào, tạo ra những mảng sáng tối lởm chởm. Những giá sách cũ, hộp gỗ phủ bụi, và vài bức tranh phai màu nằm rải rác trên sàn. Mùi mốc nồng nặc tràn ngập căn phòng.

Khi Linh bước vào, một luồng gió lạnh thổi qua, làm tấm rèm rung lên dữ dội. Cô giật mình, vừa sợ hãi vừa tò mò. Huy đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng, như muốn bảo vệ cô khỏi những điều kỳ bí sắp xảy ra.

Cô mở một chiếc hộp gỗ cũ, bên trong là những tờ giấy, nhật ký và vài vật dụng lạ. Một tờ giấy đặc biệt thu hút ánh mắt cô: dòng chữ viết nguệch ngoạc, có vẻ như từ lâu đời, nhòe đi bởi thời gian:

“Đừng động vào quá khứ, nếu không muốn mất mạng.”

Linh nuốt khô cổ họng. Câu chữ lạnh lùng, như lời cảnh báo thực sự. Cô nhìn Huy, mắt hỏi: “Anh… anh có biết chuyện này không?”

Huy lắc đầu, giọng trầm:

“Tôi chỉ biết rằng nhiều người từng tìm hiểu về quá khứ ở đây đều gặp chuyện kinh khủng. Chị… có thể là người tiếp theo.”

Một tiếng động lạ vang lên từ phía sau, như tiếng bước chân nhỏ và đều đặn. Linh quay phắt lại, tim đập thình thịch. Không có ai, nhưng bóng tối dường như đang co lại, bóp nghẹt không gian xung quanh.

Huy bước lại gần, đặt tay lên vai Linh: “Bình tĩnh. Chúng ta sẽ cùng nhau đối diện.”

Trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận một sự ấm áp kỳ lạ từ Huy, như một điểm sáng giữa bóng tối bao phủ căn phòng. Nỗi sợ hãi vẫn còn, nhưng một phần trong cô cảm thấy tin tưởng.

Cô quyết định mở nhật ký của mẹ, từng trang giấy ố vàng, chữ viết tay mềm mại nhưng nặng trĩu tâm trạng. Những dòng nhật ký hé lộ nhiều bí mật: về các vụ mất tích bí ẩn trong làng, về lời nguyền mà dân làng e sợ nhắc đến, và cả những điều cha mẹ cô đã che giấu.

Đọc đến trang cuối cùng, Linh nhận ra: lời nguyền không chỉ là truyền thuyết, mà còn liên quan trực tiếp đến gia đình cô. Một nỗi lo sợ trào lên: nếu mình không cẩn thận, cô cũng sẽ vướng vào vòng xoáy chết chóc ấy.

Huy đứng bên, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Chị thấy không? Chúng ta phải thận trọng. Nhưng nếu chị chịu tìm hiểu, tôi sẽ giúp chị đi đến cùng sự thật.”

Linh nhìn anh, tim đập nhanh. Trong khoảnh khắc rùng rợn này, một cảm giác vừa sợ hãi vừa gần gũi nảy sinh. Cô chợt nhận ra, dù nguy hiểm bao quanh, có Huy bên cạnh, cô không cảm thấy cô độc.

Bên ngoài, mưa đã tạnh, nhưng không gian vẫn u ám. Những cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc như thì thầm những bí mật chưa được hé lộ. Linh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần bước vào hành trình khám phá ngôi làng bóng tối – nơi từng góc khuất đều chứa đựng những bí mật rùng rợn, những câu chuyện chưa kể, và cả tình cảm vừa chớm nở giữa cô và Huy.

Trong ánh sáng yếu ớt, Linh biết rằng chuyến đi này không chỉ là để tìm kiếm quá khứ, mà còn là để đối diện với chính bản thân mình. Mỗi bước đi, mỗi khám phá, sẽ dẫn cô gần hơn tới sự thật, nhưng đồng thời cũng đẩy cô tới ranh giới nguy hiểm mà cô chưa từng tưởng tượng.

Và trong bóng tối của căn phòng cũ kỹ, Linh cảm nhận được một điều: có những bí mật, một khi bị hé lộ, sẽ thay đổi mọi thứ – cả cuộc đời cô và người cô sắp phải tin tưởng.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×