Ánh sáng ban mai xuyên qua lớp sương mỏng, phủ lên ngôi làng như một tấm màn mờ ảo. Linh đứng trước cửa nhà, tay ôm cuốn nhật ký giải mã mới, ánh mắt dõi theo rừng rậm phía xa. Sau trận đối đầu trực tiếp với kẻ đứng sau lời nguyền, cô cảm giác tim vẫn đập dồn dập, vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Huy xuất hiện bên cạnh, đôi mắt nghiêm túc nhưng đầy an ủi. “Chúng ta không còn thời gian nghỉ ngơi. Chỉ còn một phần bí mật nữa chưa giải mã. Nếu muốn kết thúc lời nguyền, chúng ta phải đi tiếp.”
Linh gật đầu, cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm. “Dù hiểm nguy, tôi sẽ đi cùng anh. Không lùi bước lần nào nữa.”
Họ chuẩn bị hành trang, mang theo đèn pin, dao, cuốn sổ và những vật dụng cần thiết. Khi đi qua con đường làng, không khí lạnh buốt của buổi sáng xen lẫn tiếng chim rừng, tiếng lá xào xạc, tạo nên một cảm giác rùng rợn mà hấp dẫn. Linh nắm tay Huy, sự hiện diện của anh làm cô cảm thấy an toàn hơn giữa màn sương dày.
Rừng rậm phía xa hiện ra trước mắt, bóng cây đan xen thành những hình thù kỳ quái trong ánh sáng mờ. Linh và Huy bước vào, mắt dõi theo bản đồ trong cuốn sổ, tìm dấu vết tiếp theo của lời nguyền. Mỗi bước đi, âm thanh từ rừng như thì thầm những lời cảnh báo, khiến tim Linh nhói lên.
Sau gần một giờ di chuyển, họ phát hiện một khu vực trống, giữa lòng rừng là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, tường mục nát và mái ngói bị sập nhiều nơi. Linh cúi xuống, thấy những dấu chân lạ – có vẻ mới đây được rửa sạch, nhưng vẫn để lại vết mờ. Huy nghiêng người, soi kỹ xung quanh: “Chúng ta không còn ở an toàn. Ai đó… hoặc cái gì đó đang quan sát.”
Họ bước vào ngôi nhà, bên trong tối om và nặng mùi ẩm mốc. Trên bàn là những vật dụng kỳ lạ: bùa chú, lư hương cũ, các cuốn sổ nhỏ chứa ký hiệu, cùng vài bức ảnh phai màu. Linh mở một cuốn sổ, thấy ghi chép về những nghi lễ kỳ quái và danh sách những người từng mất tích. Mỗi dòng chữ đều khiến cô rùng mình.
Bất ngờ, một luồng gió mạnh quét qua phòng, các vật dụng trên bàn bay tứ tung. Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, đều đặn và nặng nề. Linh cảm giác toàn thân lạnh buốt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Huy đứng chắn trước cô, giọng nghiêm: “Bình tĩnh. Chúng ta sẽ không để nó làm sợ mình.”
Cánh cửa sau mở ra, bóng mờ xuất hiện – cao lớn, mờ ảo, khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Linh nắm chặt tay Huy, ánh mắt quyết tâm. Huy cầm đèn pin chiếu thẳng vào bóng mờ, giọng trầm: “Chúng ta đã biết sự thật, không còn gì phải sợ.”
Bóng mờ la lên, tiếng thì thầm vang vọng cả căn nhà: “Các ngươi… không được phép… nếu còn dám tiến tới…”
Linh nhắm mắt, hít sâu, rồi mở cuốn sổ ghi chú các ký hiệu vừa giải mã. Cô nhận ra quy luật: nếu họ sử dụng ánh sáng và các ký hiệu đúng cách, có thể phá vỡ quyền kiểm soát của bóng tối. Huy đứng cạnh, phối hợp với cô, vừa giữ khoảng cách vừa chiếu ánh sáng vào các ký hiệu trên tường và vật dụng xung quanh.
Khi các ký hiệu sáng lên, bóng mờ dần co rút lại, tiếng thì thầm giảm dần. Linh cảm giác mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, nhưng sự hiện diện của Huy khiến cô bình tĩnh hơn. Cô nhận ra rằng sức mạnh của kẻ đứng sau lời nguyền không phải vô hạn – hắn bị phụ thuộc vào các ký hiệu và nghi lễ.
Sau vài phút căng thẳng, bóng mờ lùi lại, và căn phòng trở nên tĩnh lặng. Linh thở hắt ra, tim vẫn đập dồn dập. Huy nhìn cô, đôi mắt dịu dàng: “Chúng ta làm được rồi. Chúng ta đã giữ được sự an toàn.”
Nhưng niềm vui chưa kéo dài. Khi họ tiến sâu hơn vào ngôi nhà, phát hiện một cánh cửa bí mật dẫn xuống tầng hầm sâu hơn. Tầng hầm này tối om, lạnh buốt và mùi nấm mốc nồng nặc. Linh và Huy bước xuống, từng bước vang vọng, làm nổi bật từng chi tiết trên tường: ký hiệu, biểu tượng, và các mảnh giấy cũ.
Một tiếng động vang lên, như có vật gì di chuyển phía sau. Linh quay lại, thấy một bóng hình thấp thoáng, nhưng khi Huy bước tới, bóng hình biến mất. Họ hiểu rằng kẻ đứng sau lời nguyền vẫn đang theo dõi, dùng bóng tối để đe dọa và kiểm soát.
Huy mở cuốn sổ tìm kiếm, ánh sáng đèn pin chiếu vào các ký hiệu, và cả hai bắt đầu ghép nối các manh mối. Họ phát hiện một sơ đồ của những nghi lễ, từng bước để tạo ra lời nguyền, và cách phá vỡ nó. Nhưng có điều kiện: phải thực hiện đúng quy trình, nếu sai sẽ gặp nguy hiểm trực tiếp từ bóng tối.
Linh nhìn Huy, đôi mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta phải làm đúng từng bước. Không thể sai một chi tiết nào.”
Huy gật đầu: “Chúng ta sẽ làm được, cùng nhau.”
Họ bắt đầu chuẩn bị vật dụng cần thiết: bùa chú, lư hương, và ánh sáng từ đèn pin. Từng bước, họ thực hiện theo sơ đồ, vừa làm vừa ghi chú lại từng chi tiết. Không khí xung quanh nặng nề, bóng tối rình rập, nhưng Linh và Huy phối hợp nhịp nhàng.
Bất ngờ, bóng mờ xuất hiện trở lại, lần này rõ ràng hơn, và tấn công trực tiếp. Linh giật mình, nhưng Huy kéo cô lùi lại, giọng nghiêm: “Đứng yên, tập trung vào các ký hiệu. Chỉ cần làm đúng, nó sẽ không làm gì chúng ta.”
Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào các ký hiệu, kết hợp với bùa chú và nghi lễ, làm bóng mờ co rút lại. Tiếng thì thầm vang vọng yếu dần, rồi im bặt. Linh cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng, tim vẫn đập dồn dập nhưng sự sợ hãi giảm hẳn.
Họ đứng giữa tầng hầm, ánh sáng đèn pin chiếu lên các ký hiệu sáng rực. Linh nhìn Huy, ánh mắt chan chứa tin tưởng: “Chúng ta làm được rồi… chúng ta đã phá vỡ phần quyền kiểm soát của hắn.”
Huy mỉm cười, nắm tay cô, giọng trầm: “Không ai bị bỏ lại phía sau. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt mọi hiểm nguy.”
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Linh nhận ra một điều quan trọng: dù bóng tối, lời nguyền, hay nguy hiểm rình rập, họ đã mạnh mẽ hơn nhờ có nhau. Tình cảm vừa dịu dàng vừa sâu đậm giữa họ càng gắn kết. Và với quyết tâm tìm ra sự thật, họ biết hành trình phía trước còn nhiều bí ẩn, nhưng không còn phải sợ hãi đơn độc.
Hết chương 10.