Bầu trời đêm phủ một lớp sương dày, ánh trăng yếu ớt lấp ló sau những tán cây rậm. Linh đứng trước cửa rừng, tim đập dồn dập. Sau tất cả những manh mối, những bí mật được hé lộ, họ đã đi đến bước quyết định: phải đối mặt trực tiếp với kẻ đứng sau lời nguyền.
Huy đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy sự tin tưởng: “Đêm nay, chúng ta sẽ kết thúc tất cả. Nếu không, lời nguyền sẽ tiếp tục lan rộng và gây ra nhiều đau thương.”
Linh nắm chặt tay anh, cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm. “Chúng ta sẽ làm được. Chỉ cần có anh bên cạnh.”
Họ bước vào rừng, mỗi bước chân vang lên trên lớp lá khô, tạo nên âm thanh rùng rợn giữa không gian tĩnh lặng. Tiếng côn trùng kêu, tiếng gió rít qua các tán cây, và bóng tối dày đặc quanh họ như muốn nuốt chửng từng bước đi.
Theo bản đồ ký hiệu cuối cùng, họ đi sâu vào khu vực chưa từng ai dám đặt chân: một ngôi nhà hoang giữa lòng rừng, nơi kẻ đứng sau lời nguyền từng sinh sống. Ngôi nhà này cũ kỹ, tường mục nát, mái ngói sập nhiều nơi, như đang ẩn chứa cả một lịch sử kinh hoàng.
Khi tiến đến cửa, họ nghe tiếng thở dài lạnh lẽo vang lên từ bên trong. Linh giật mình, nhưng Huy đặt tay lên vai cô: “Bình tĩnh. Chúng ta đã chuẩn bị, và chúng ta không đơn độc.”
Họ mở cửa, bước vào. Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng đèn pin của họ chiếu lên các ký hiệu kỳ lạ khắp bức tường. Mùi nấm mốc và bụi cũ nồng nặc khiến họ rùng mình. Trên bàn là những vật dụng kỳ quái: bùa chú, lư hương cũ, các cuốn sổ ghi chép về nghi lễ và danh sách các nạn nhân.
Bất ngờ, một luồng gió mạnh quét qua phòng, làm các vật dụng trên bàn bay tứ tung. Tiếng bước chân vang lên từ tầng trên. Huy nắm tay Linh, ánh mắt nghiêm: “Chuẩn bị. Hắn đã biết chúng ta đến.”
Từ bóng tối, bóng mờ xuất hiện – cao lớn, dáng đi chậm nhưng đầy áp lực. Khuôn mặt hắn bị che khuất, nhưng sức mạnh tỏa ra từ hắn khiến không gian dường như đông đặc. Tiếng thì thầm vang vọng: “Các ngươi… không nên đến đây… nếu muốn sống.”
Linh cảm giác tim mình nhói lên, toàn thân lạnh buốt. Nhưng cô nắm chặt tay Huy, cảm giác an toàn lạ kỳ. Huy giơ đèn pin chiếu thẳng vào bóng mờ, giọng trầm: “Chúng ta không sợ. Chúng ta đã biết sự thật, và sẽ kết thúc lời nguyền.”
Bóng mờ cười lạnh, âm thanh vang vọng khắp căn phòng. Đột ngột, hắn giơ tay, bóng tối xung quanh bùng lên, xoay tít và áp sát họ. Linh giật mình, nhưng Huy kéo cô lùi lại: “Đừng hoảng sợ. Chỉ cần tập trung vào ký hiệu, chúng ta sẽ an toàn.”
Linh mở cuốn sổ, ánh sáng đèn pin phản chiếu lên các ký hiệu, bắt đầu ghép nối các manh mối cuối cùng. Họ phát hiện rằng, để phá vỡ hoàn toàn lời nguyền, họ phải thực hiện nghi lễ ngay tại đây, sử dụng ánh sáng, bùa chú và các ký hiệu đúng thứ tự. Một sai sót có thể khiến bóng tối nuốt chửng họ.
Bóng mờ lao tới, tiếng thì thầm trở nên vang dội, như muốn đánh gục ý chí. Linh cảm giác toàn thân run rẩy, nhưng sự hiện diện của Huy giúp cô bình tĩnh lại. Họ bắt đầu nghi lễ, từng bước thực hiện đúng thứ tự, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào các ký hiệu, bùa chú phát sáng, và dần dần làm bóng tối co rút lại.
Huy đứng sát bên, vừa bảo vệ Linh vừa phối hợp với cô, tay cầm đèn pin chiếu thẳng vào các ký hiệu quan trọng. Bóng mờ rít lên, la hét vang vọng, toàn bộ căn phòng rung chuyển như muốn sụp đổ. Linh cảm giác một luồng khí lạnh quét qua cơ thể, nhưng cô vẫn tập trung vào nghi lễ.
Một phút, hai phút, mười phút – thời gian như kéo dài vô tận. Bóng mờ cuối cùng co rúm lại, la lên một tiếng thảm thiết, rồi biến mất hoàn toàn. Căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng nhạt từ đèn pin. Linh thở hắt ra, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, tim vẫn đập dồn dập.
Huy nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Chúng ta làm được rồi. Mọi thứ kết thúc… ít nhất là phần lớn.”
Nhưng trong khoảnh khắc yên bình đó, Linh nhận ra một điều: tuy lời nguyền bị phá vỡ, nhưng dấu tích và những ký ức kinh hoàng vẫn còn lưu lại trong ngôi nhà, trong rừng, và trong tâm trí họ. Cô nhìn Huy, đôi mắt chan chứa niềm tin và tình cảm: “Cảm ơn anh… vì đã ở bên tôi.”
Huy mỉm cười, nắm chặt tay cô hơn: “Không ai bị bỏ lại phía sau. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bóng tối, và chúng ta sẽ còn cùng nhau bước tiếp.”
Họ đứng giữa căn nhà hoang, ánh sáng đèn pin chiếu lên các ký hiệu sáng rực – tượng trưng cho chiến thắng trước bóng tối. Linh cảm nhận sự an toàn, sự gắn kết và tình cảm sâu sắc với Huy. Bóng tối đã bị đánh bại, nhưng ký ức về những sự kiện kinh hoàng sẽ còn ám ảnh họ mãi mãi.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, Linh và Huy biết rằng, dù hiểm nguy có trở lại, họ sẽ không còn sợ hãi đơn độc. Họ đã đối mặt, đã chiến đấu, và tình cảm của họ cũng được thử thách mạnh mẽ nhất. Cả hai trao cho nhau ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp trong đêm tối.
Và khi bước ra khỏi ngôi nhà hoang, ánh trăng chiếu rọi xuống khu rừng, soi rõ con đường phía trước. Linh biết rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu của một hành trình mới – hành trình cùng Huy đối mặt với mọi bí ẩn, mọi bóng tối, và mọi thử thách trong tương lai, nhưng giờ đây, họ đã không còn đơn độc nữa.
Hết chương 12.