Bầu trời sáng sớm nhuộm màu hồng nhạt, nhưng không khí trong làng vẫn còn nặng nề sau những đêm kinh hoàng vừa qua. Linh đứng ngoài hiên, tay ôm cuốn nhật ký ghi chép toàn bộ quá trình giải mã lời nguyền, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía rừng rậm – nơi mà trước đây bóng tối đã gieo rắc nỗi sợ hãi.
Huy xuất hiện bên cạnh, ánh mắt pha lẫn sự nghiêm nghị và lo lắng. “Mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc, nhưng hậu quả chưa dừng lại. Có những dấu hiệu kỳ lạ xuất hiện trong làng – vài người mất tích, những hiện tượng lạ vẫn xảy ra.”
Linh nhíu mày, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. “Có nghĩa là lời nguyền chưa hoàn toàn biến mất?”
Huy gật đầu: “Phần lớn quyền lực của nó bị phá hủy, nhưng những mảnh còn sót lại vẫn có thể gây nguy hiểm. Chúng ta phải tiếp tục theo dõi và tìm cách xử lý chúng.”
Họ chuẩn bị hành trang, mang theo đèn pin, bùa chú, và cuốn sổ ghi chép chi tiết các ký hiệu và nghi lễ. Linh cảm giác tim mình đập nhanh, vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Huy nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Chúng ta sẽ không để ai bị tổn thương. Và chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt mọi thứ.”
Đi qua con đường làng, không khí tĩnh lặng xen lẫn âm thanh rùng rợn: tiếng chim kêu, tiếng lá xào xạc trong gió, đôi khi là tiếng bước chân xa xa vang vọng như vọng từ quá khứ. Linh nắm tay Huy, cảm giác an toàn lạ kỳ, như thể bàn tay anh là điểm tựa để cô đối mặt với bóng tối còn sót lại.
Họ đi đến rừng rậm, nơi mà lần trước họ đã phá vỡ bóng tối. Nhưng lần này, khu rừng khác lạ – những cây cối mọc lộn xộn, ánh sáng mặt trời khó xuyên qua, và không khí đặc quánh khiến từng bước chân vang lên nặng nề. Linh nhìn Huy: “Có điều gì đó không ổn… cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi.”
Huy nghiêng người, quan sát xung quanh: “Chắc chắn có dấu vết. Hãy cẩn thận, đừng để sơ hở.”
Đi sâu hơn, họ phát hiện những dấu hiệu kỳ lạ: các cây cối bị trầy xước, mặt đất bị xáo trộn, và những ký hiệu kỳ quái xuất hiện trên các tảng đá. Linh cúi xuống, nhặt một mảnh giấy rách có ký hiệu giống như trong cuốn sổ: một cảnh báo từ kẻ đứng sau lời nguyền hay hậu quả còn sót lại?
Bất ngờ, từ phía xa, tiếng thì thầm vang lên – âm thanh mờ ảo nhưng lạnh lẽo. Linh giật mình, cảm giác tim như ngừng đập. Huy kéo cô ra khỏi bóng tối, giọng trầm: “Đừng hoảng sợ. Chúng ta đã đối mặt với hắn rồi. Đây chỉ là phần sót lại.”
Họ tiếp tục tiến sâu vào rừng, phát hiện một căn nhà gỗ cũ kỹ, tường mục nát, mái ngói sập nhiều nơi. Đây là nơi từng ghi dấu những nghi lễ cuối cùng. Họ bước vào, bên trong tối om, mùi nấm mốc nồng nặc. Trên bàn là những vật dụng kỳ quái, các ký hiệu, và một cuốn sổ nhỏ khác – ghi lại các mảnh sót lại của lời nguyền.
Linh mở cuốn sổ, thấy các ghi chép về những người bị ảnh hưởng sau khi lời nguyền bị phá vỡ: một vài người mất tích, một vài người bị ám ảnh bởi hình ảnh kinh hoàng, và vài vật thể kỳ lạ xuất hiện xung quanh. Tim Linh nhói lên: “Chúng ta phải làm gì để xử lý những mảnh còn sót lại?”
Huy nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Chúng ta cần lập kế hoạch giải mã tiếp, sử dụng ánh sáng, bùa chú, và các ký hiệu đúng thứ tự để phá toàn bộ phần còn sót lại.”
Họ bắt đầu chuẩn bị vật dụng: bùa chú, lư hương, đèn pin chiếu thẳng vào các ký hiệu quan trọng. Linh đứng cạnh Huy, tập trung vào từng chi tiết, cảm giác căng thẳng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Mỗi bước họ thực hiện đều phải chính xác tuyệt đối, vì bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến bóng tối quay lại mạnh mẽ hơn.
Bất ngờ, bóng tối xuất hiện, hình dạng mờ ảo, lao tới trực tiếp. Linh giật mình, tim như ngừng đập. Huy kéo cô lùi lại, giọng nghiêm: “Đừng hoảng sợ. Chỉ cần tập trung vào các ký hiệu.”
Họ phối hợp, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào các ký hiệu, bùa chú phát sáng, làm bóng tối co rút. Tiếng thì thầm vang vọng yếu dần, rồi im bặt. Linh cảm giác toàn thân lạnh buốt nhưng bình tĩnh hơn nhờ Huy đứng cạnh.
Khi hoàn tất, họ phát hiện một cánh cửa bí mật dẫn xuống tầng hầm sâu hơn – nơi những mảnh sót lại của lời nguyền được cất giữ. Tầng hầm tối om, lạnh buốt, mùi nấm mốc đặc quánh. Trên tường là các ký hiệu, biểu tượng, và mảnh giấy rách – toàn bộ là sơ đồ và ghi chép của kẻ đứng sau lời nguyền.
Họ bắt đầu ghép nối các manh mối, thực hiện nghi lễ phá phần còn sót lại. Không khí nặng nề, bóng tối rình rập, nhưng Linh và Huy phối hợp nhịp nhàng. Mỗi ký hiệu được chiếu sáng, bùa chú phát sáng, dần dần làm bóng tối co rút lại, tiếng thì thầm giảm dần.
Sau nhiều phút căng thẳng, toàn bộ bóng tối tan biến hoàn toàn. Linh thở hắt ra, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, tim vẫn đập dồn dập. Huy nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Chúng ta đã làm được. Lần này là trọn vẹn.”
Nhưng Linh biết rằng, ký ức kinh hoàng vẫn ám ảnh họ, và những mảnh ký ức còn sót lại sẽ tồn tại trong tâm trí. Cô nhìn Huy, đôi mắt chan chứa niềm tin: “Cảm ơn anh… vì đã ở bên tôi suốt chặng đường này.”
Huy mỉm cười, nắm chặt tay cô hơn: “Không ai bị bỏ lại phía sau. Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu, và sẽ cùng nhau bước tiếp.”
Họ rời khỏi tầng hầm, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khu rừng, soi rõ con đường phía trước. Linh biết rằng đây là sự khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình đối mặt với mọi bí ẩn, mọi bóng tối, và mọi thử thách trong tương lai. Nhưng giờ đây, họ đã không còn đơn độc nữa, và tình cảm giữa họ đã được thử thách và gắn kết mạnh mẽ.
Hết chương 13.